Chạm để tắt
Chạm để tắt

CẶP ĐÔI OAN GIA SHOWBIZ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:55:25
Lượt xem: 1,603

 

3.

 

Tôi lao đến trước mặt đạo diễn, “Cô ấy nói đúng, tôi đồng ý, chơi lại, nhất định phải chơi lại!”

 

Sớm biết thế này, tôi nên chọn bừa một chàng trai mà ghép đôi, anh chàng rapper đẹp trai sáng nay cũng không tệ, còn ông chú cơ bắp ở phía chéo kia cũng khá khỏe....

 

Dù sao cũng khỏe hơn Tống Xuyên.

 

Chắc không ngờ tôi lại đồng tình với mình, Lưu Vi Vi lập tức sững sờ tại chỗ.

 

Tống Xuyên nhàn nhạt nói, “Trời không còn sớm nữa, chơi lại mất thời gian.”

 

Đạo diễn không dám cãi Tống Xuyên, chỉ đành bỏ qua.

 

Lưu Vi Vi từ từ tiến đến trước mặt Tống Xuyên, ánh mắt dịu dàng, “A Xuyên, không sao đâu, em đợi anh quay lại.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Máy quay phóng to, chiếu cận cảnh hai người họ.

 

Lưu Vi Vi vừa đi vừa ngoái đầu lại ba lần, hốc mắt đỏ như thể sinh ly tử biệt.

 

Bình luận trực tuyến lập tức dồn dập hiện lên.

 

[Thương Bảo bối Vi Vi quá. Tất cả là tại Trà xanh Trần Khanh Khanh, cái gì cũng muốn cướp, cố tình đối đầu với Vi Vi của chúng ta.]

 

[Cạn lời, mắt không dùng được thì đi hiến đi. Tôi là người ngoài cuộc mà còn không chịu nổi, rõ ràng Trần Khanh Khanh chẳng làm gì cả.]

 

[Chị em ơi, Trà xanh Trần nhất định đang giả vờ không màng sự đời, đừng để bị lừa nhé. Một lát nữa cô ta nhất định sẽ hiện nguyên hình, liều mạng bám vào anh Tống, chờ mà xem.]

 

Danh sách hẹn hò đã được chốt.

 

Tôi rất miễn cưỡng liếc nhìn Tống Xuyên, luôn giữ khoảng cách một mét với cậu ấy.

 

Bình luận trực tuyến chững lại một lúc, có người lặng lẽ bình luận, [Tôi bị điên rồi sao, tại sao Trần Khanh Khanh lại có vẻ ghét bỏ Tống Xuyên như vậy?]

 

[Sao không ké fame nữa? Đây có phải là Trà xanh Trần nữa không? Đổi tính rồi à?]

 

[Cười c.h.ế.t mất, Tống Xuyên thỉnh thoảng lại quay đầu xác nhận sự tồn tại của Trần Khanh Khanh, sao thế, sợ cô ấy chạy mất à?]

 

[Nhưng tôi thấy Trần Khanh Khanh dường như thật sự muốn chạy đó.]

 

Địa điểm hẹn hò nằm bên bờ biển, ánh đèn mờ ảo, trên bàn đặt nến và cánh hoa hồng, nhìn thôi đã thấy nhức đầu.

 

Tôi mở lời trước: “Cậu thích để điều hòa ở nhiệt độ bao nhiêu?”

 

Tống Xuyên: “26 độ.”

 

Tôi: “Tôi thích để 17 độ, hai ta không hợp nhau.”

 

Không gian im ắng kéo dài.

 

Tống Xuyên nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi cũng có thể để 17 độ.”

 

Cậu ấy... có chuyện gì vậy.

 

Tôi không bỏ qua: “Cậu uống sữa chua có l.i.ế.m nắp không?”

 

Tống Xuyên: “Không.”

 

“Tôi thì có. Hai ta không hợp nhau.”

 

Tống Xuyên: “Tôi...”

 

Tôi phẩy tay: “Tôi đi ngủ đúng 8 giờ mỗi tối, trước khi ngủ phải nghe nhạc cổ điển sến súa. Tôi về trước đây.”

 

Bình luận trực tuyến bắt đầu tràn ngập.

 

[Nhanh lên, mọi người qua xem cặp của Trần Khanh Khanh này! Cười rụng răng luôn.]

 

[Xem ảnh đế của chúng ta bị uất ức đến mức nào rồi kìa.]

 

[Hai người này ở bên nhau bầu không khí cứ kỳ lạ thế nào ấy, tự dưng thấy cũng dễ thương...]

 

[CP có thể ít được chú ý nhưng không thể trái với đạo lý được, cặp này không nên “ship” đâu. Cặp vợ chồng Vi - Xuyên mới đúng với luân thường đạo lý.]

 

4.

 

Tôi vừa về đến phòng chung, định chơi vài ván game cho bình tĩnh lại thì Lưu Vi Vi cũng trở về.

 

Nhìn thấy tôi, cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Khanh Khanh, sao cậu về nhanh vậy? Buổi hẹn họ của cậu thế nào rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cap-doi-oan-gia-showbiz/chuong-3.html.]

 

Tôi ngậm miếng bánh mì, lười biếng tựa vào khung cửa: “Kết thúc rồi.”

 

Đáy mắt Lưu Vi Vi thoáng qua một tia đắc ý, nhanh chóng biến mất nhưng vẫn bị tôi bắt gặp.

 

Danh tiếng của tôi không tốt, lại thêm cái danh “ké fame CP để nổi” nên các nam khách mời đều tránh tôi như tránh tà.

 

Tống Xuyên có độ nổi cao, lại mang tiếng lạnh lùng, khó tiếp cận trong giới.

 

Lưu Vi Vi chắc chắn nghĩ rằng tôi đã bị Tống Xuyên đuổi về.

 

Cô ta che miệng, đôi mắt to tròn đầy đáng thương, giọng điệu yếu đuối.

 

“Xin lỗi nhé, là tại tôi nói sai rồi. Khanh Khanh đừng giận, tôi thay mặt A Xuyên xin lỗi cậu.”

 

Chậc, diễn xuất kém cỏi như thể bị viêm kết mạc và hen suyễn cùng lúc vậy.

 

Bỗng dưng thấy thương thay cho fan của cô ta.

 

Bình luận trực tuyến: [Trần Khanh Khanh có biết ăn nói hay không, không biết thì đừng mở miệng. Cô ta chỉ biết bắt nạt Bảo bối Vi Vi hiền lành mềm yếu nhà chúng ta thôi. Cô ta cướp người yêu của người khác rồi còn mặt mũi để giận dỗi à?]

 

[Cũng không biết ai là người cố tình gây chuyện trước. Mà tôi chẳng thấy Trần Khanh Khanh giận chút nào.]

 

[Bảo bối Vi Vi nhà chúng ta chỉ là quan tâm cô ta một chút, sao lại bảo là gây chuyện?]

 

[Có nói cô à? Sao lại vội vàng hắt nước bẩn lên đầu người khác vậy!]

 

Bình luận cứ thế mà náo nhiệt.

 

Tống Xuyên đẩy cửa bước vào.

 

Máy quay lập tức đưa về phía Lưu Vi Vi và Tống Xuyên, đẩy tôi ra khỏi khung hình.

 

Tôi không nhịn được giơ ngón cái khen ngợi cho anh quay phim.

 

Lưu Vi Vi tiến tới, liếc mắt đưa tình với Tống Xuyên, giọng điệu như một vị nữ chủ nhân: “A Xuyên, anh không nên bỏ mặc Khanh Khanh một mình. Cô ấy sẽ buồn đấy.”

 

Ánh mắt Tống Xuyên dừng lại trên người tôi, ẩn chứa điều gì đó khó đoán, muốn nói rồi lại thôi.

 

Ngay lúc đó, một tiếng “Timi” giòn tan vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng.

 

Tôi vội vã tắt tiếng điện thoại, cười với hai người trước mặt: “Xin lỗi, làm phiền rồi. Đừng để ý đến tôi, cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”

 

Bình luận trực tuyến cười ầm lên: [Chị Trần đỉnh quá.]

 

[Định nghĩa lại từ "buồn" lúc nãy của Lưu Vi Vi nói luôn.]

 

[Trần Khanh Khanh chiếm hết tiếng cười ngày hôm nay của tôi rồi.]

 

[Phải làm sao đây, tự nhiên tôi thấy Lưu Vi Vi và Tống Xuyên đứng cùng khung hình lại gượng gạo quá. Mà hai người này đứng chung khung hình cũng nhiều nữa, có chút cố ý rồi.]

 

[Bạn phía trước, đứng chung khung hình nhiều là vì thích nhau mà. Ví dụ Trần Khanh Khanh và Tống Xuyên, hai người đó lần nào cũng có cảm giác như muốn cách xa nhau vạn dặm, chắc chắn không thể đứng chung khung hình rồi.]

 

Tối hôm đó, trong số năm nam khách mời, Lưu Vi Vi nhận được bốn lá thư ẩn danh bày tỏ tình cảm. Cô ta đã chuẩn bị trước lớp trang điểm không trôi nước và khóc nức nở trước máy quay.

 

Cô ta nói cảm ơn sự yêu mến của họ, bản thân rất cảm động.

 

Nhưng trong lòng cô đã có ánh trăng sáng treo cao, không còn chỗ cho ai khác.

 

Bình luận trực tuyến ngập tràn câu: [Cặp đôi Vi - Xuyên ngọt ngào quá], [Bảo bối Vi Vi thật khéo léo], [Bảo bối Vi Vi đừng khóc, em xứng đáng có mọi điều tốt đẹp trên đời này].

 

Mọi người đều đoán xem trong bốn lá thư đó, cái nào là của Tống Xuyên.

 

Máy quay chuyển sang phía này, tôi quẹt dép bước ra, chỉ nhận được một lá thư ẩn danh, mà còn bị chương trình giấu đi.

 

Khi hỏi lý do, họ giải thích rằng có lẽ thư bị gửi nhầm, không tính.

 

Thật ra cũng dễ hiểu thôi.

 

Chương trình cần sự thu hút nên chắc chắn phải tạo tin đồn, lấy tôi và Lưu Vi Vi ra so sánh, tạo nên sự đối lập mạnh mẽ để thu hút sự chú ý.

 

Vì nhận được số thư ít nhất, đứng cuối bảng, tôi phải chịu hình phạt.

 

Không chỉ phải chuyển đến phòng có điều kiện tệ nhất, tôi còn mất luôn quyền chọn nam khách mời bản thân yêu thích.

 

Thật hiếm khi bình luận trực tuyến có ít người chửi tôi hẳn, một số còn an ủi tôi.

 

Cười c.h.ế.t mất, chẳng có gì phải buồn cả.

 

Đây nào phải hình phạt, rõ ràng là phần thưởng mà.

 

Loading...