Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP TRÔI QUA - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-09-10 11:58:22
Lượt xem: 2,220

Còn về phần lời thề kia, là hắn ép ta thề, cũng không phải ta thật lòng, huống hồ, đại trượng phu mới nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta không được tính.

 

Ta trời sinh tính cách mạnh mẽ, cũng không muốn chỉ vì cái gọi là thành kiến dòng dõi mà bị người ta xem thường, sau đó cam tâm tình nguyện hòa ly.

 

Cho nên, ta bắt đầu liều mạng học tập làm thế nào để trở thành một Vương Phi xứng chức, động lòng người.

 

Ta nói với mình, ta không thể sợ hắn, ta bắt đầu cần cù chăm chỉ quản lý nội trạch, lung lạc lòng người vì hắn.

 

Làm quần áo cho hắn, rửa tay nấu canh.

 

Mọi chuyện đều tự mình làm.

 

Thời gian trôi qua lâu dài, ta bắt đầu thích hắn.

 

Ta có đủ mỹ mạo, có đủ kiên nhẫn, ta muốn khiến hắn d.a.o động.

 

Ta muốn hắn hối hận.

 

Nhưng về sau, ta mới biết được, cũng không phải tất cả cố gắng đều sẽ có kết quả tốt, cũng giống như, thật ra hắn đã sớm có thanh mai môn đăng hộ đối.

 

Hắn không phải thật sự lạnh lòng lạnh tình, thật ra hắn cũng có một mặt ấp áp.

 

Sẽ cười trước mặt người kia, sẽ kiên nhẫn ngắm trăng với nàng ấy, theo cùng trải qua tết Nguyên Tiêu với nàng ấy.

 

Quên mất hôm đó là sinh nhật đầu tiên của ta sau khi gả cho hắn.

 

Để ta một thân một mình tiếp đãi khách trong phủ, bị hạ nhân đồng tình, bị khách quý chế giễu.

 

 

Ta không xứng với hắn.

 

Là sự tồn tại đen tối không chịu nổi nhất trong con đường cẩm tú tiền đồ của hắn.

 

Cho nên, từ khi vừa mới bắt đầu, hắn chưa từng cân nhắc vì ta, ba năm sau, ta và hắn hòa ly, trở thành Vương phi bị Hoàng gia ghét bỏ, ta phải sống thế nào đây?

 

Hắn chỉ đặt ra một kỳ hạn tạm thời có thể tha thứ được cho chính mình.

 

Ba năm.

 

Đủ để hắn ẩn nhẫn mưu đồ, trèo lên vị trí cao.

 

Sau đó, vứt bỏ ta.

 

6

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/canh-xuan-tuoi-dep-troi-qua/chuong-03.html.]

Ngày ta trở lại kinh thành, tuyết rơi lớn.

 

Ta dắt ngựa, trên áo bào phủ đầy tuyết, lúc đến ngoài cửa Ninh Vương phủ, lại nhìn thấy cửa lớn vốn nên đóng chặt lại đang mở rộng ra.

 

Có người thắp đèn đứng đó, nhìn ta thật sâu.

 

Hắn mặc triều phục gấp hoa, toàn thân khí phái, trên tay cầm một chiếc áo choàng rất dày.

 

Trong màu tuyết và ánh trăng, hắn nhìn có vẻ cũng không bất cận nhân tình như lúc trước, nói với ta: "Lại đây."

 

Ta không hề cử động.

 

Cũng không cười với hắn giống trước kia.

 

Hắn hơi nhíu mày, nhưng không chất vấn ta, mà giống như đã nhận ra sự bất thường của ta, chần chừ mở miệng nói: "Nàng… Sao thế?"

 

Trong suốt hai năm làm phu thê, đây là lần đầu tiên hắn quan tâm ta như này.

 

Nhưng trong lòng của ta lại không có chút vui mừng nào cả.

 

Ta đi qua bên người của hắn, đi về phía viện của ta.

 

Hắn trầm mặc đi theo sau lưng ta, mấy lần muốn khoác áo choàng trên tay lên người ta, lại đều bị ta từ chối.

 

Lúc đi đến bên ngoài viện của ta, cuối cùng hắn cũng không nhịn được, gọi ta lại: "Nàng đứng lại!"

 

Ta dừng bước, quay đầu nhìn hắn.

 

Hắn hỏi: "Nàng không từ mà biệt, không giải thích với ta một chút sao?”

 

"Nàng có biết, ta lo lắng cỡ nào…"

 

Cuối cùng ta cũng bật cười, trong lời nói hiếm khi ẩn chứa sự sắc bén: "Giải thích cái gì? Chàng và Tô Vãn Nhu, cô nam quả nữ đêm khuya ra khỏi thành, ta có yêu cầu chàng giải thích không?"

 

Vẻ mặt hắn sững sờ một lát, mấp máy môi.

 

Ta nói chuyện như thế, hắn đã hiểu rõ, hôm đó, ta thật sự bắt gặp hắn ở cửa thành.

 

Ta lẳng lặng nhìn hắn, chờ đợi hắn quát lớn ta không biết tự lượng sức mình.

 

Dù sao, trước kia hắn cũng vẫn luôn làm như vậy.

 

 

Nếu ta hỏi nhiều, làm nhiều cái gì, hắn sẽ nhíu mày dạy dỗ ta: "Cần bản Vương nhắc nhở ngươi nhận rõ địa vị của mình sao?"

 

Tính tình hắn khó lường, tùy tiện không kiêng dè, nói ra lời như vậy cũng không kỳ quái. Ta cũng sẽ không vì thế mà mất mát và khổ sở.

Loading...