Cảnh Sắc Không Sánh Bằng Em - Chương 13, 14, 15

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:12:43
Lượt xem: 124

13

Tại nghĩa trang.

Chúng tôi đến rất sớm.

Nhưng trên bia mộ của bố tôi đã có một bó hoa cúc trắng tươi mới.

Tro cốt của bố được chôn cất ở quê nhà, nơi đây chỉ là một phần mộ tượng trưng để những người thân trong thành phố dễ dàng đến viếng thăm.

Mà ngay lúc này, đứng trước bia mộ là một bóng dáng mảnh mai trong bộ váy trắng.

Là Mạt Tuyết.

Hôm nay cô ta vẫn ăn diện đẹp đẽ, mặc chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, thậm chí cả son môi cũng là màu hồng nhạt.

Đàn ông thẳng chỉ có thể trầm trồ khen ngợi trước vẻ đẹp tự nhiên của cô ta.

Tuyệt đối không thể nhận ra cô ta đã trang điểm kỹ lưỡng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Mạt Tuyết, tôi cảm giác được người Ôn Dĩ Hoành bên cạnh hơi sững lại.

Anh ta lặng lẽ buông tay tôi đang khoác trên tay anh ta ra.

Tôi giả vờ như không phát hiện, chủ động tiến lên.

“Không ngờ chị Mạt Tuyết thật sự sẽ đến, lúc trước nghe nói chị về nước, nhưng em không có phương thức liên lạc của chị, chẳng ngờ tới chị sẽ đến thăm bố em.”

Mạt Tuyết nhìn tôi với vẻ mặt áy náy.

“Xin lỗi, tang lễ của chú chị không tới tham dự được, vì khi đó chồng sắp cưới của chị cũng gặp tai nạn, chỉ trước ngày chú qua đời hai ngày, chị không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hủ Hủ, mong em nén đau thương.”

Mạt Tuyết không biết về chuyện bố tôi qua đời sao?

Tôi cười khẽ một tiếng.

Làm sao cô ta có thể không biết, sau khi về nước cô ta vẫn luôn liên lạc với bố tôi mà.

Thậm chí bố tôi còn giới thiệu cho cô ta rất nhiều tài nguyên khách hàng.

Cho dù cô ta thật sự không biết, thì cũng sẽ nghe được tin từ miệng người khác rồi.

Bởi chính tôi cũng biết tin tức về chồng sắp cưới của cô ta qua đời từ trong miệng người khác đấy thôi.

14

Ôn Dĩ Hoành lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Hai người quen biết nhau à?”

Tôi đoạt lời, thản nhiên nói.

“Biết chứ, chị Mạt Tuyết là gia sư cấp ba của em, sau đó vào đại học cũng do một tay bố em tài trợ, chúng em thân nhau như chị em, cho đến khi chị ấy ra nước ngoài du học và đổi số điện thoại.”

Mạt Tuyết lúng túng cười một tiếng.

Tôi lại giả vờ ngạc nhiên nhìn Ôn Dĩ Hoành.

“Xem ra anh và chị Mạt Tuyết cũng quen biết nhau khá thân nhỉ?”

Ôn Dĩ Hoành sững sờ, mím môi.

“Biết nhau, hai công ty có mối quan hệ hợp tác qua lại với nhau.”

Được thôi, cái cớ này thật khó mà bắt bẻ.

Bọn họ đều nhờ vào mối quan hệ của bố tôi, muốn không quen biết nhau cũng khó.

“Vậy thì lát nữa tụ họp một chút nhé, bố ở trên trời chắc cũng không muốn nhìn thấy chúng ta cứ buồn mãi vậy đâu.”

Sau đó, nhiều người bạn thân của bố tôi lúc sinh thời lần lượt đến.

Ôn Dĩ Hoành giống như một người chồng mẫu mực, cúi chào bắt chuyện với từng người quen đến viếng mộ.

Mạt Tuyết cũng khéo léo đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng tiếp đôi lời.

Rõ ràng là ngày giỗ trăm ngày của bố tôi, nhưng lại giống như nơi giao lưu của họ vậy.

Như cá gặp nước.

Tôi cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Nhìn bức ảnh đen trắng trên bia mộ của bố.

Xin lỗi bố.

Con phải thực hiện kế hoạch của mình rồi.

Tìm số điện thoại của Ôn Dĩ Hoành, thiết lập một cuộc gọi hẹn giờ hai mươi phút.

Sau đó bước đến bên cạnh Mạt Tuyết, hỏi cô ta có thể đi dạo quanh đây với tôi không.

Mạt Tuyết vui vẻ nhận lời.

15

Nghĩa trang nằm ở vùng ngoại ô, nơi đây hiếm khi có người qua lại.

Con đường quanh co dẫn thẳng lên đỉnh núi.

Tôi dẫn Mạt Tuyết đến một đài quan sát.

Phía dưới lan can chính là sườn núi dốc đứng, phía trên kết đầy dây thường xuân và dây leo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/canh-sac-khong-sanh-bang-em/chuong-13-14-15.html.]

Không biết nếu người rơi xuống, sẽ bị thương nặng hay là sẽ c.h.ế.t đây?

Tôi mân mê chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, đờ đẫn.

Mạt Tuyết hiển nhiên cũng nhìn thấy.

“Nhẫn kim cương của em rất đẹp.”

“Đúng vậy, đây là chiếc nhẫn mà Dĩ Hoành mua cho em bằng khoản tiền thưởng đầu tiên của anh ấy, là nhẫn cầu hôn. Anh ấy nói sau này khi có tiền sẽ mua cho em chiếc lớn hơn, về sau anh ấy thực sự đã mua những chiếc lớn hơn, nhưng em vẫn thích chiếc này nhất.”

“Chị thấy đẹp không?” Tôi đưa tay ra cố ý để trước mặt Mạt Tuyết.

Sắc mặt Mạt Tuyết khó coi, đột nhiên cất lời.

“Hôm đó ở nhà tang lễ tôi đã thấy cô, tang lễ của bố cô được tổ chức ngay cạnh lễ tang của vị hôn phu trước của tôi.”

“Vậy sao? Em không để ý.”

Mạt Tuyết nhìn tôi, cười tự tin lại đắc ý.

“Đừng giả vờ nữa, thực ra cô đã thấy rồi, khi bố cô qua đời, chồng cô không ở bên cạnh cô, ngược lại còn ôm tôi an ủi. Thế nên cô cố ý hẹn tôi đến viếng mộ hôm nay, để khẳng định chủ quyền của mình phải không?”

Tôi quay đầu nhìn Mạt Tuyết với vẻ mặt không cảm xúc.

Không có Ôn Dĩ Hoành ở đây, cô ta thậm chí còn lười giả vờ.

“Hủ Hủ, cô còn muốn tự lừa dối mình đến khi nào nữa?”

“Những tháng gần đây Dĩ Hoành không thường xuyên về nhà phải không? Anh ấy có nói dối cô là luôn phải tăng ca không?”

“Thật ra anh ấy luôn ở bên tôi, anh ấy nói anh ấy yêu tôi, chỉ vì trả ơn bố cô mà miễn cưỡng kết hôn với cô, anh ấy không yêu cô, giờ bố cô c.h.ế.t rồi, Dĩ Hoành cũng trả xong ơn.”

Tôi lẳng lặng nghe cô ta nói.

Một lúc sau mới từ từ cất lời.

“Nói xong rồi chứ? Vậy cô muốn gì?”

Mạt Tuyết cắn răng, tiến lại gần tôi.

Như một con gà mái đầy ý chí chiến đấu sục sôi.

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ chọn giữ lại chút thể diện, chủ động đề nghị ly hôn.”

Tôi cười giễu, chậm rãi sờ lên chiếc khuyên tai ngọc trai.

“Chuyện này, cô đã thương lượng với Dĩ Hoành chưa?”

Sắc mặt cô ta khẽ thay đổi.

“Tất nhiên rồi, đó là ý của Dĩ Hoành, anh ấy yêu tôi.”

Tôi thở dài.

“Mạt Tuyết, tôi tưởng cô du học nhiều năm như vậy, phải thông minh lên chút chứ, kết quả vẫn ngu ngốc như thế. Ôn Dĩ Hoành sẽ không ly hôn với tôi đâu.”

Mặt cô ta hơi biến sắc.

“Cô có ý gì?”

Tôi chậm rãi lấy từ trong túi ra một bản báo cáo kiểm tra, đưa đến trước mặt cô ta.

Cô ta nghi ngờ nhận lấy, mặt mày lập tức trở nên trắng bệch.

“Không thể nào! Sao cô có thể...”

“Đúng vậy, tôi đã mang thai, là con của Dĩ Hoành, vừa tròn ba tháng.”

Tôi nắm lấy tay cô ta, đặt lên chiếc bụng phẳng lì của mình.

Tôi cười híp mắt nhìn cô ta.

“Không có gì là không thể, cô sai là sai ở chỗ, quá tin vào lời nói của đàn ông.”

“Cô biết tình yêu là gì không? Tình yêu là chiếm hữu, là ích kỷ, là không từ thủ đoạn để người mình yêu yêu mình.”

Sự tự tin trên khuôn mặt cô ta trong khoảnh khắc ấy lập tức tan vỡ.

Từ khóe mắt tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang tiến lại phía này.

Là Ôn Dĩ Hoành.

Mạt Tuyết dĩ nhiên cũng nhìn thấy.

Cô ta nhanh chóng nắm lấy tay tôi, tự tát mình một cái.

Cái tát này mạnh đến nỗi chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay tôi đã để lại một vệt m.á.u lên khuôn mặt trắng bệch của cô ta.

Cô ta đắc ý nhìn tôi cười, vừa chật vật lẫn kiêu hãnh.

Như thể nghĩ rằng đã trả thù được tôi.

Tôi bất lực lắc đầu, khẽ nói.

“Thủ đoạn của cô quá kém cỏi, một cái tát là không đủ. Để tôi dạy cô cách vu oan và hãm hại là như thế nào nhé.”

Tôi thở dài, bước lên một bước làm động tác ôm cô ta.

Cô ta không hiểu gì, theo phản xạ muốn đẩy tôi ra.

Đôi giày cao gót bảy phân mỏng manh chông chênh.

Tôi lập tức trẹo chân, ngã mạnh về phía sau.

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...