Canh Bạc - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:58:58
Lượt xem: 21

Kết thúc của câu chuyện hiển nhiên đã rõ ràng rồi.

Tôi quyết định rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi được.

Tạ Hoài An biết điều này, bình tĩnh bày tỏ sự thất vọng:

“Em lại bỏ rơi tôi rồi.”

Anh ấy nói:

“So với lần trước, chẳng qua là thời gian kéo dài lâu hơn, cho anh một chút hứa hẹn.”

Tôi cười, đem bánh đậu mang về đặt trước mặt anh ấy:

“Anh nếm thử đi, xem có ngon không?”

Anh ấy cho vào miệng cắn một miếng, gật đầu:

“Ngon.”

“Là mẹ của anh làm đấy.”

Tôi nói: “Bà ấy tới tìm em, xin em nhất định phải đối xử tốt với anh, nói anh đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.”

“Tạ Hoài An, bố mẹ ruột của anh rất yêu anh, anh có thể thử cảm nhận tình yêu của họ, chứ không phải lúc nào cũng tràn ngập “em” ở trong đầu.”

Anh ấy trầm mặc.

Gục đầu xuống, bất lực nắm lấy tay tôi, giống như là không biết phải làm như thế nào mới tốt.

Tôi xoa đầu anh ấy:

“Tiến độ nghiên cứu của anh không phải rất nhanh sao.”

Tôi cười nói với anh ấy:

“Nói không chừng qua một năm, hoặc sớm hơn, chúng ta liền có thể gặp lại nhau rồi.”

“Tạ Hoài An, em hi vọng lúc chúng ta đoàn tụ, có thể nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của anh.”

Tôi lại nói với anh ấy câu này.

Điều đáp lại tôi, là cái ôm thật chặt của anh ấy.

36.

Khi nào thì chúng tôi sẽ gặp lại nhau?

Có thể là một năm, ba năm, mười năm…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/canh-bac/hoan.html.]

Cũng có thể chỉ cần mấy tháng.

Đều không quan trọng.

Không quản bao lâu, chỉ cần chúng tôi có thể đoàn tụ, đều có nghĩa tôi thắng cược rồi.

Ít nhất là tại thời điểm gặp lại, tôi tin rằng, trên đời này thật sự có tình yêu vĩnh cửu.

37.

Lúc hệ thống đưa tôi về nhà, hỏi tôi:

“Cô có chắc chắn mười năm nữa sẽ không kết hôn không?”

Tôi cười, thờ ơ nói:

“Đời này, trừ anh ấy ra, tôi sẽ không kết hôn với bất kỳ ai.”

Hôn nhân không phải là một vấn đề quan trọng.

Với khoa học và công nghệ hiện đại, một mình cũng có thể sống rất tốt.

Tôi chỉ muốn phát triển mối quan hệ thân mật với người mà tôi yêu.

Nếu như không thể, tôi thà rằng sống một mình.

Hệ thống thở dài: “Cần gì phải vậy?”

Tôi mím môi.

Anh ta muốn tôi ở lại.

Tôi biết.

Từ khi bắt đầu, trong mắt anh ta, kết cục đã định giữa tôi và Tạ Hoài An, chính là tôi ở lại, chứ không phải là canh bạc hoang đường này.

Có lẽ trong mắt anh ta, suy nghĩ của NPC không quan trọng, hoặc có thể, anh ta cảm thấy, tôi là nữ, tôi sinh ra là để hy sinh cá tính độc lập của mình cho nam giới.

Tuy nhiên, tôi lại kiên trì với giới hạn của mình.

“Có thể giúp tôi gửi một lời nhắn không?”

Tôi hỏi anh ta.

Anh ta gật đầu: “Cái gì cơ?”

“Làm phiền nói với ông chủ đã nghĩ ra ý tưởng “Chiến lược đến làm đầy độ thiện cảm rồi rời đi” một tiếng.”

“Đúng là một tên ngốc ngàn năm khó gặp!”

_Hoàn

Bình luận

0 bình luận

    Loading...