Canh Bạc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-03 11:21:15
Lượt xem: 55

Tôi và thế giới này chỉ có hai thứ liên quan.

Hệ thống và Tạ Hoài An.

Bây giờ hệ thống mất liên lạc, tôi chỉ còn lựa chọn duy nhất, chính là đi tìm Tạ Hoài An.

Nhưng… Tôi thật sự không muốn đi.

Tôi đã từng lợi dụng anh ấy, bỡn cợt anh ấy, lại không hề do dự vứt bỏ anh ấy.

Tôi có tư cách gì mà đi làm phiền cuộc sống của anh ấy, thậm chí cầu xin sự tha thứ của anh?

Tôi ôm đầu gối, bế tắc nhìn bầu trời ngày càng u ám phía xa, suy nghĩ xem có nên đi tìm KFC để qua đêm không.

11.

Thời tiết cuối xuân vẫn có chút lạnh, những hạt mưa thưa thớt từ trên trời rơi xuống.

Tôi đi tìm một hiệu sách mở cửa 24 giờ, vừa mới ngồi xuống, lau lau những giọt nước mưa trên người, thì liền thấy nhân viên quản lí đi tới:

“Xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi tối nay đóng cửa.”

Tôi không nói gì quay người rời đi.

Lại đi đến Mcdonald's, KFC…

Cơ sở kinh doanh thương mại trên phố san sát nhau, dù đã rất muộn, nhưng vẫn có rất nhiều cửa hàng sáng đèn.

Nhưng không có ngoại lệ, tôi đều bị khách sáo mới đi.

Cứ như thể họ đã nhận được mệnh lệnh thống nhất nào đó, tránh tôi như bệnh dịch, thậm chí cả nhân viên quầy lễ tân khách sạn, cũng không cho phép tôi ở lại.

Mưa càng lúc càng lớn.

Tôi đứng dưới mái hiên, bộ váy ngắn màu xanh lá nhạt ướt đẫm dính sát vào cơ thể tôi, đặc biệt lạnh.

Xoa xoa cánh tay lạnh cóng, tôi cúi đầu hà hơi nóng vào lòng bàn tay.

Tôi đã bị nhắm tới.

Là ai?

Gần như không có chút lưỡng lự, trong đầu tôi xuất hiện một cái tên - Tạ Hoài An.

12.

Không hợp lý, thậm chí không có lý do gì.

Tôi đột nhiên nghĩ đến anh ấy.

Trong đầu lộn xộn, tôi lần nữa ngồi xuống dưới bậc thềm, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên những hạt mưa trong không trung.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một hình bóng.

Mặt mày lạnh lùng, mặc vest đi giày tây, cầm một chiếc ô lớn màu đen, che đi toàn bộ những hạt mưa rơi trên đỉnh đầu tôi.

Tạ Hoài An.

Tôi ngây ra một lúc, do dự đứng lên:

“Tạ tiên sinh…”

“Vẫn giả vờ?”

Anh ấy rất bất lực, đưa tay lên véo hai má của tôi:

“Thà rằng ngồi dưới gió lạnh ba tiếng đồng hồ cũng không tới tìm anh, An Hạ, trong mắt em, anh rốt cuộc là gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/canh-bac/chuong-5.html.]

Cho nên thật sự là anh ấy.

“Anh nhận ra em từ lúc nào?”

Tôi sờ hai má bị anh ấy véo:

“Rõ ràng đây không phải là khuôn mặt của em…”

Anh ấy cởi áo vest trên người ra khoác lên cho tôi, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ:

“Em biến thành bộ dạng nào, anh cũng đều nhận ra em.”

Anh ấy ủ ấm bàn tay lạnh ngắt của tôi: “Đói không? Anh đưa em đi ăn cơm.”

Nói xong, liền nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi về phía trước.

Rất dùng lực, rất đau, nhưng tôi không dám nói.

Khác hẳn với khung cảnh hội ngộ mà tôi trông chờ.

Biểu hiện của anh ấy quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức tôi có chút bối rối.

Anh ấy đưa tôi đến một nhà hàng Quảng Đông.

Anh ấy múc cho tôi một bát canh, lại đeo găng tay rồi lột vỏ tôm.

Vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, giống như một cặp đôi bình thường hẹn hò, giống như giữa chúng tôi không hề có bất kì cách trở nào vậy.

Nhưng tôi biết là không phải như vậy.

“Tạ Hoài An.”

Tôi không nhịn được hỏi anh: “Sao anh không hỏi em?”

“Hỏi gì?”

“Chính là, em đột nhiên tan biến, lại lần nữa xuất hiện như thế này, anh thật sự không tò mò sao?”

Anh ấy mỉm cười, đem tôm đã lột sạch vỏ bỏ vào bát của tôi:

“Chỉ là cảm thấy không có gì đáng nói.”

“Ban đầu em tới cứu vớt anh, chỉ là vì để trở về nhà, mỗi một câu nói thích anh cũng đều là lời nói dối.”

“Em giỏi nói dối như thế, sao anh phải từ hỏi em những tin tức biết trước là không đúng sự thật?”

Tôi sững sờ hồi lâu, siết chặt đôi đũa trong tay.

“Xin lỗi.”

Anh ấy đều biết rồi.

Không hổ là nhân vật phản diện có thể khiến nam chính phá sản.

Trước mặt sự thật, tất cả mọi lời nói đều không có hiệu lực.

Tôi cũng không biết nên nói cái gì.

“Ăn cơm đi.”

Tạ Hoài An dựa vào lưng ghế, ánh mắt rất lạnh nhạt, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Tôi cũng không dám hỏi anh ấy.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...