Chạm để tắt
Chạm để tắt

CẦN GÌ PHẢI LƯU LUYẾN MỘT GƯƠNG MẶT - Ngoại truyện - Góc nhìn Lục Khiêm - P4 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:32:15
Lượt xem: 708

15,

Mấy ngày sau khi ly hôn, công ty có nhiều việc nên tôi chưa kịp đi tìm cô ấy. 

 

Nhưng sau bữa tiệc ở câu lạc bộ "Nốt chu sa", tôi bất ngờ gặp được cô ấy ở đó.

 

Tôi vội đuổi Tô Thiến đi, sợ rằng Du Nhiên hiểu lầm tôi vẫn còn dính dáng đến cô ấy. 

 

Giờ đây tôi không còn chút thương cảm gì cho Tô Thiến nữa.

 

Tôi giải thích với Du Nhiên, tôi nói, "Anh và cô ấy thật sự không còn gì nữa, Du Nhiên, anh chắc chắn anh không còn thích cô ấy nữa."

 

Cô ấy không phản ứng, khi tôi đang lo lắng, cô ấy tiến lên một bước nhỏ, nhắc nhở tôi, "Ở đây đang bí mật bắt quỷ, không an toàn, anh mau đi đi."

 

Tôi lập tức vui mừng, "bắt quỷ" là mật mã thời thơ ấu của chúng tôi, chứng tỏ cô ấy vẫn quan tâm đến tôi, tôi vẫn có thể giành lại cô ấy.

 

16,

Du Nhiên thích ăn quả sơn trà, giờ là mùa sơn trà chín, tôi lập tức mang một hộp đến trước mặt cô ấy, "Anh mang cho em một ít quả sơn trà xách tay từ nước ngoài về, em thích không?"

 

Cô ấy lắc đầu, không nhận. Tôi lại mời cô ấy đến dự tiệc sinh nhật của mẹ tôi, cô ấy lại từ chối thêm lần nữa.

 

Cô ấy nói, "Giao tình của trưởng bối là giao tình của trưởng bối, còn chúng ta, cũng đừng dây dưa với nhau nữa, kết thúc ở đây tốt cho cả hai."

 

Tôi hoảng sợ, nắm lấy tay áo cô ấy nói một đống lời linh tinh, cô ấy lại bình tĩnh nói, "Lục Khiêm, em không thể làm bạn với anh nữa, xin lỗi."

 

Tôi nhìn thấy Giang Nhung phía sau cô ấy, không kiềm chế được mà lạnh lùng hỏi, "Anh là ai?"

 

Anh ta liếc qua hộp sơn trà tôi mang theo, tự nhiên đưa cho Du Nhiên một quả sơn trà vàng ươm, chậm rãi nói, "Bạn của Du Du."

 

Du Du... bạn... sự thách thức trong mắt anh ta...

 

Anh ta cố tình.

 

Tôi không muốn mất mặt trước người ngoài, chọn cách tạm thời rời đi.

 

Sau đó, tôi chi rất nhiều tiền để điều tra Giang Nhung. 

 

Vài ngày sau, tôi chỉ nhận được vài dòng thông tin, có một thông tin tương đối quan trọng: bố mẹ anh ta từng là c ả n h s á t, rất có thể đã c  h  ế  t dưới tay vợ chồng nhà họ Trương.

 

17,

Lần nữa gặp lại Du Nhiên, là ở bệnh viện.

 

Tôi một mình đến b ệ n h v i ệ n thăm cậu bị bệnh, khi về thì em họ tiễn tôi ra cổng.

 

Giang Nhung đang ôm cô ấy chạy đến khoa c ấ p c ứ u, lòng tôi hoảng loạn, vội vàng chạy theo sau. 

 

Tôi nhìn Giang Nhung vội vàng đặt cô ấy lên giường đẩy, sau đó lại vội vàng rời đi.

 

Tin tức trên điện thoại hiện ra, ngoài b ệ n h v i ệ n xuất hiện rất nhiều phóng viên.

 

Nhà họ Trương buôn bán m  a  t  ú  y, c ả n h s á t phòng chống ma túy Lạc bị đình chỉ công tác, những tiêu đề này khiến tôi rất sốc.

 

Tôi lập tức gọi điện cho mẹ của Du Nhiên, người bắt máy là thư ký của dì, nói rằng chủ tịch đang bận tối mặt tối mũi.

 

Tôi tìm đến phòng b ệ n h của Du Nhiên, đến khi trời tối Giang Nhung vẫn không xuất hiện, điều đó khiến tôi chắc chắn anh ta muốn báo thù chú Lạc, nên bây giờ không dám đến gặp Du Nhiên.

 

18,

Khi Du Nhiên tỉnh lại, tôi mới cảm thấy yên tâm.

 

Tôi kể về tình hình hiện tại cho cô ấy nghe, nhưng cô ấy không tin tôi. 

 

Tôi tranh thủ thổ lộ lòng mình, cô ấy đau đầu che mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/can-gi-phai-luu-luyen-mot-guong-mat/ngoai-truyen-goc-nhin-luc-khiem-p4-het.html.]

 

Cô ấy kiên quyết muốn gặp Giang Nhung.

 

Trong lúc căng thẳng, Giang Nhung bước vào, họ ra ngoài ban công, không biết đang nói chuyện gì.

 

Tôi nhìn bóng lưng họ đứng cạnh nhau, trái tim như bị bóp nghẹt.

 

Cuối cùng tôi hỏi cô ấy, "Du Nhiên, em không tin anh sao?"

 

Cô ấy nói, "Anh đi đi, em không muốn gặp anh nữa."

 

Tôi không kiềm chế được nữa, buông lời trách móc cô ấy nhẫn tâm, sau đó cô ấy nói, "Lục Khiêm, duyên phận của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi."

 

Cô ấy nói, "Người em từng quen, từng yêu và từng nhớ nhung chỉ là anh của thời trung học mà thôi."

 

Cô ấy nói rất khẽ, rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng lời nói đó lại hệt như tiếng sét vang lên bên tai, khiến tôi sững sờ tại chỗ, mãi không phản ứng nổi…

 

Hóa ra người cô ấy yêu, nhớ nhung, đều là tôi của quá khứ.

 

Nhưng lúc đó, tôi đã làm gì với cô ấy?

 

Tôi có tư cách gì để trách cô ấy nhẫn tâm? Người như tôi, có tư cách gì nói cô ấy nhẫn tâm? Có tư cách gì ở bên cô ấy?

 

Trương Kỳ đã bị bắt, sau khi bình tĩnh lại tôi mới nhận ra một vấn đề lớn, cậu ta có thể sẽ kéo tôi vào cuộc.

 

Điều này có nghĩa là, rất có thể Du Nhiên và gia đình cô ấy đã biết tôi từng che giấu cho Trương Kỳ.

 

Tôi là kẻ hèn nhát, hèn nhát đến mức phải uống vài chai r ư ợ u mới dám xuất hiện dưới nhà cô ấy.

 

Tôi đứng từ trưa đến lúc hoàng hôn, đến khi bố của Du Nhiên đi làm về, ông mắng tôi một trận, tát tôi một phát, đúng lúc đó, Du Nhiên xuất hiện.

 

Cô ấy nói, "Bố, bố đừng như vậy, để con giải quyết."

 

Chúng tôi đứng đối diện nhau, im lặng rất lâu, lâu đến mức gương mặt tôi đầy nước mắt, khó khăn lắm mới dám lên tiếng, "Du Nhiên, tha thứ cho anh được không, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh sẽ trao cả mạng sống của mình cho em, Du Nhiên, tha thứ cho anh…"

 

Cô ấy nói, "Thời đi học, anh đối xử với em tốt như vậy, ngoài tình bạn ra, còn là vì cảm giác tội lỗi vì đã buông tha cho hung thủ ra đúng không?"

 

[Truyện được đăng tải tại MonkeyD - Vui lòng không reup truyện khi chưa có sự cho phép của caconyeudau - Reup mà không có sự đồng ý của team sẽ khiến bạn trở thành kẻ ăn cắp trí tuệ và đánh mất lòng tin của mọi người.]

"Lục Khiêm, hóa ra em chưa bao giờ hiểu anh."

 

"Em sẽ không truy cứu việc anh bao che cho Trương Kỳ, nhưng anh có thể... đừng xuất hiện trước mặt em nữa được không?"

 

Nói xong cô ấy rời đi, tôi nhìn bóng lưng cô ấy, lòng đau như cắt.

 

Tôi nhớ lại ngày đó tôi nói với cô ấy, "Du Nhiên, đương nhiên là anh hi vọng chú trong sạch, nhưng, thế giới này đen tối hơn em tưởng nhiều. Chỉ là chú không muốn để em biết những chuyện đen tối này mà thôi. Bây giờ chú là đen hay trắng, đều không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là kiểm soát được dư luận, để chú có thể toàn vẹn rút lui, em hiểu không?"

 

Những lời này nghe thật quen thuộc, đúng rồi, năm tôi mười sáu tuổi, bố mẹ tôi cũng nói với tôi những lời như vậy.

 

Hóa ra, từ lâu, trên người tôi đã có bóng dáng của bố mẹ mình.

 

19,

Tôi đứng trước cửa đồn c ả n h s á t, vừa khóc vừa cười như một kẻ điên, người qua đường liên tục quay đầu lại nhìn.

 

Rốt cuộc đã sai ở đâu chứ, rõ ràng đã từng, từng yêu nhau, từng vui vẻ bên nhau…

 

Nếu tôi sớm thẳng thắn thú thật lỗi lầm của mình, nếu lúc đầu tôi không tùy tiện đề nghị kết hôn, nếu tôi không dùng thái độ tạm bợ đó để đối với cô ấy, nếu như…

 

Nếu như vậy, có phải sẽ có kết cục khác không?

 

Sao tôi có thể sống yên bình suốt quãng đường còn lại được chứ, tôi bước vào đồn c ả n h s á t, kết thúc tất cả.

 

- Hoàn toàn văn -

 

Loading...