Chạm để tắt
Chạm để tắt

CẦN GÌ PHẢI LƯU LUYẾN MỘT GƯƠNG MẶT - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:27:27
Lượt xem: 904

30.

"Du Nhiên, em coi Giang Nhung là bạn, nhưng anh ta đã từng nói với em, bố mẹ anh ta c  h  ế  t như thế nào chưa?!"

 

"Là bị bố mẹ Trương Kỳ hại c  h  ế  t!"

 

"Du Nhiên, mấy năm nay, anh ta đóng vai trò là học trò tốt của chú Lạc, đóng vai là bạn tốt của em, nhưng thực ra, trong lòng anh ta luôn coi gia đình em là kẻ thù!"

 

Tôi ngắt lời Lục Khiêm, "Không phải! Đừng nói nữa, tôi muốn gặp Giang Nhung! Điện thoại của tôi đâu?! Đưa cho tôi!"

 

Lục Khiêm cau mày, "Du Nhiên, đừng ngốc nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là cứu chú ra ngoài!"

 

Mắt tôi đỏ lên, lạnh lùng nhìn anh ta, "Tại sao anh lại dùng từ ‘cứu’? Bố tôi không cần ai cứu, ông ấy trong sạch, anh dựa vào gì mà nói ‘cứu’?"

 

Lục Khiêm cau mày chặt hơn, "Du Nhiên, đương nhiên là anh hi vọng chú trong sạch, nhưng, thế giới này đen tối hơn em tưởng nhiều. Chỉ là chú không muốn để em biết những chuyện đen tối này mà thôi."

 

"Bây giờ chú là đen hay trắng, đều không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là kiểm soát được dư luận, để chú có thể toàn vẹn rút lui, em hiểu không?"

 

Tôi thất vọng nhìn anh ta, người mà tôi nhung nhớ nhiều năm, trên người anh ta bây giờ, không còn chút ánh sáng nào nữa.

 

Anh ta không còn là Lục Khiêm mười sáu tuổi nữa.

 

Lục Khiêm tưởng rằng tôi tin, anh ta dùng ánh mắt kiên định đảm bảo với tôi, "Du Nhiên, đừng sợ, anh sẽ dốc toàn lực của nhà họ Lục để bảo vệ em và gia đình em."

 

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, tôi bật cười, "Anh có tư cách gì chứ? Bố tôi sẽ không có chuyện gì, ai cần sự bảo vệ của anh chứ, đừng có tự mình đa tình nữa."

 

Tôi không nhìn anh ta nữa, chỉ cứng đầu nói, "Tôi muốn gặp Giang Nhung."

 

"Du Nhiên, anh đã suy nghĩ rất lâu, lúc đó anh nói muốn kết hôn với em vì hai chúng ta phù hợp, nhưng thực ra, ngoài em ra, anh nghĩ anh cũng không sẵn lòng kết hôn với ai khác."

 

"Du Nhiên, trên thế giới này không có người thứ hai có thể khiến anh sẵn lòng sống tạm bợ như vậy."

 

"Sau khi ly hôn với em, anh vẫn luôn tự hỏi, anh thực sự chưa buông bỏ Tô Thiến sao?"

 

"Gia cảnh Tô Thiến không tốt, bố bị t à n t ậ t, hai năm trước, mẹ cô ấy mắc u n g t h ư, sau đó bố mẹ cô ấy cũng lần lượt qua đời, bây giờ trong nhà cô ấy chỉ còn lại hai em trai sinh đôi đang học trung học."

 

"Vì lý do này, cô ấy nói chia tay với anh rất nhiều lần, cuối cùng anh quá mệt mỏi, nên đã đồng ý chia tay."

 

"Ngày hôm đó gặp cô ấy dưới công ty em, anh biết, cô ấy hối hận rồi."

 

"Lúc đó anh vẫn còn thương xót cho gia cảnh của cô ấy, nên khi cô ấy gọi điện cho anh, anh đã đồng ý giúp cô ấy cầu xin em."

 

"Ngày kỷ niệm một trăm ngày kết hôn của chúng ta, anh đã nói sai, nhưng đó là lời anh muốn nói với bản thân mình trong quá khứ, không phải nói với Tô Thiến của hiện tại."

 

"Du Nhiên, thực ra, chỉ là, anh hơi tiếc nuối tình cảm trong quá khứ thôi."

 

"Sau đó, Tô Thiến đến tìm anh rất nhiều lần, cuối cùng anh phát hiện mình đã không còn tình cảm với cô ấy nữa."

 

Những lời nói dài dòng bên tai khiến tôi đau đầu, tôi đưa tay ôm lấy mặt.

 

Anh ta vẫn tiếp tục nói, "Những điều trên đều là trong trường hợp anh không biết em thích anh... Em biết điều đó có nghĩa là gì không?"

 

"Nếu trước đây em cảm thấy không thoải mái vì anh có người khác trong lòng, thì bây giờ không còn ai nữa."

 

"Du Nhiên, thực ra thích em là điều rất dễ dàng, trước kia, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em, em nghĩ anh chưa từng có tư tâm với em sao? Chẳng qua anh nghĩ, em không thích anh, nên mới không dám tiếp tục đoạn tình cảm này. Nếu anh biết em thích anh, có lẽ Tô Thiến cũng không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta."

 

"Cuộc hôn nhân trước đây của chúng ta là một khởi đầu sai lầm, sau khi suy nghĩ lại, anh cảm thấy, kết thúc sai lầm đó cũng tốt."

 

"Du Nhiên, em có thể cho anh một cơ hội không? Để anh tiếp tục ở bên bảo vệ em."

 

Cuối cùng cũng yên tĩnh được một lúc, tôi từ từ ngước mắt lên nhìn anh ta, "Tôi muốn gặp Giang Nhung. Đưa điện thoại cho tôi."

 

Trong lúc giằng co, Giang Nhung và một người khác đẩy cửa bước vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/can-gi-phai-luu-luyen-mot-guong-mat/chuong-9.html.]

 

31.

Tôi và Giang Nhung đứng cạnh nhau ở ban công b ệ n h v i ệ n, cánh cửa đóng lại ngăn cách giữa chúng tôi và Lục Khiêm.

 

Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi, "Nhà họ Trương thực sự buôn m  a  t  ú  y sao?"

 

Anh ấy quay mặt về phía trước, bình tĩnh nói, "Ừ."

 

Tôi dừng lại một lúc lâu, khó khăn mở miệng, "Bố em có biết về kế hoạch bắt giữ người của anh không?"

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Giang Nhung quay lại nhìn tôi, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Em tin lời Lục Khiêm nói sao?"

 

Tôi nghẹn lại, hóa ra anh ấy đã nghe tất cả.

 

Tôi nhìn anh ấy, kiên định nói, "Không tin."

 

Anh ấy nhìn tôi một lúc lâu, rồi nở nụ cười, "Du Nhiên, cảm ơn em đã không làm anh thất vọng."

 

"Đúng là bố mẹ anh bị vợ chồng nhà họ Trương hại c  h  ế  t. Khi đó, không đủ bằng chứng, c ả n h s á t kết luận bố mẹ anh bị t a i n ạ n. Ba năm trước, anh nhìn thấy bố con nhà họ Trương ở nhà em, bố em ngồi cùng bàn với họ, lúc đó, tâm trạng anh rất phức tạp."

 

"Sau đó, có một khoảng thời gian, anh luôn nghĩ không biết bố em có liên quan gì đến nhà họ Trương không, liệu có phải anh đã coi kẻ thù làm thầy rồi không."

 

"Nhưng dần dần, anh xác định được thầy Lạc không phải là người như vậy, từ khi anh biết ông ấy, ông luôn xứng đáng với danh hiệu c ả n h s á t nhân dân."

 

"Cuộc bắt giữ lần này là kế hoạch mà anh và thầy Lạc đã chuẩn bị từ lâu, thầy không sao, bị bắt đi điều tra chỉ là một phần của kế hoạch mà thôi, điều duy nhất nằm ngoài kế hoạch là anh không ngờ em ở đó, càng không ngờ Trương Phỉ dám động đến em."

 

Tôi nghe xong, nước mắt không ngừng chảy xuống gò má, tôi vui mừng vì bố tôi là người chính trực, đồng thời cũng buồn vì bố mẹ Giang Nhung lại bị hại c  h  ế  t dưới tay bố con nhà họ Trương.

 

Những lúc ngồi cùng bàn với bố con nhà họ Trương, lòng anh ấy đã chịu đựng những gì nhỉ.

 

Tôi đưa tay lau nước mắt, cười với Giang Nhung, "Cảm ơn anh, Giang Nhung, cảm ơn anh đã không làm em thất vọng."

 

Giang Nhung đưa tay lau nước mắt cho tôi, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, "Du Nhiên, nếu nỗi buồn của em và nỗi buồn của anh là cùng một nỗi buồn thì tốt biết mấy."

 

Lời nói của anh có chút ẩn ý, tôi đang định hỏi thêm thì cửa kính bị mở ra.

 

Lục Khiêm nhìn chúng tôi bằng ánh mắt u ám, anh ta nhìn chằm chằm vào biểu hiện của tôi, sau đó nở nụ cười, "Du Nhiên, em không tin anh đúng không?"

 

Tôi thẳng thắn nói những gì mình nghĩ, "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

 

Lục Khiêm giận dữ, "Du Nhiên! Không phải em nói em thích anh sao? Em như thế này mà gọi thích anh sao? Anh làm sai điều gì mà khiến em lần này đến lần khác nói những lời cay nghiệt đó?!"

 

"Anh luôn lấy em làm trung tâm. Em nói muốn yêu đương kiểu hôn hít, ôm ấp yêu thương, lúc nào anh cũng sẵn sàng hợp tác với em, em muốn cái gì cũng được! Anh thật sự muốn sống yên bình cả đời với em, tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Anh đã sai ở đâu? Du Nhiên, em nói cho anh biết anh đã làm sai cái gì đi?!"

 

Giang Nhung chắn trước mặt tôi, "Anh Lục, làm một người tình cũ đủ tư cách thì phải biết điều, đừng có quấy rầy cuộc sống của em ấy nữa. Anh như này có hơi phiền rồi đấy."

 

Lục Khiêm bình tĩnh lại một lúc, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn, anh ta liếc nhìn Giang Nhung, "Anh có ý đồ riêng với cô ấy, bây giờ lại dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ nói với cô ấy, anh có ý đồ gì, anh nghĩ tôi không nhìn ra sao?"

 

Giang Nhung không biểu lộ cảm xúc gì đối diện với Lục Khiêm, "Tôi có ý đồ riêng đấy, anh làm gì được tôi?"

 

Lục Khiêm tiến lên một bước định nắm lấy tôi, "Du Nhiên! Em nghe thấy không? Anh ta thừa nhận rồi!"

 

Giang Nhung nhanh hơn, anh đứng chắn trước người tôi, "Đừng chạm vào em ấy!"

 

Tôi đứng sau lưng Giang Nhung, bình tĩnh cắt ngang cuộc cãi vã của họ, "Lục Khiêm, duyên phận của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi."

 

"Người tôi từng quen, từng yêu và từng nhớ nhung chỉ là anh của thời trung học mà thôi."

 

"Anh cũng biết tôi là người không bao giờ đi lại vào vết xe đổ."

 

"Đừng cãi nhau nữa, hãy để lại cho tình cảm thời trẻ của chúng ta một chút thể diện đi."

 

Loading...