Chạm để tắt
Chạm để tắt

CẦN GÌ PHẢI LƯU LUYẾN MỘT GƯƠNG MẶT - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:26:53
Lượt xem: 963

24.

Vài ngày trôi qua, tối Chủ nhật, Giang Nhung mặc thường phục đến chỗ tôi, còn mang cả quả sơn trà.

 

Nhìn thấy anh ấy qua mắt mèo, tôi hơi ngạc nhiên, bởi vì trước giờ anh chưa từng đến chỗ ở của tôi.

 

Tôi mở cửa, nhìn vẻ bất đắc dĩ của anh, "Bà nội bảo anh mang quả sơn trà đến cho em."

 

Tôi đã từng đến nhà anh, đây là sơn trà trồng trong sân nhà bà nội Giang Nhung, ngọt nhiều chua ít, tôi rất thích ăn.

 

Tôi mời anh vào phòng khách, nhớ lại chuyện mấy hôm trước rồi hỏi anh, "Không phải em đã bảo anh đừng nói với bố tôi sao?"

 

Giang Nhung cười, "Em nói thì anh phải nghe à?"

 

Tôi bóc một quả sơn trà nhét vào miệng, lại nghe anh nói: "Em ly hôn với Lục Khiêm rồi à?"

 

Tôi nhướn mày, "Bố em nói với anh à?"

 

"Ừ."

 

Tôi thở dài, "Hai người đúng là không giấu nhau điều gì nha."

 

Anh cười, "Ly hôn không tổ chức lễ ăn mừng à? Lần trước không đến dự đám cưới của em, thật tiếc, lần này ly hôn có thể bù lại."

 

"......"

 

Không ngờ anh ấy không hề trách tôi tùy hứng.

 

Tôi cười, lại bóc một quả sơn trà nhét vào miệng, "Nói đến đây mới nhớ, lần trước anh không tặng quà cưới cho em, cũng không có tiền mừng, hừ, sau này đám cưới của anh em cũng không đi đâu."

 

Anh cười khẽ, "Anh đã đoán mình sẽ sống cô đơn cả đời rồi, sao phải lãng phí tiền mừng chứ. Sau này cũng có nhận lại được đâu."

 

"......" Tôi nuốt quả sơn trà, nhìn anh, "Ý gì vậy? Sao lại đoán mình cô đơn?"

 

Anh nhìn tôi, trong ánh mắt mang ý cười sâu sắc, "Bọn anh làm cái nghề này, làm gì có ai muốn cưới chứ."

 

Tôi tức giận đập bàn, "Cảnh sát phòng chống m  a   t  ú  y thì sao! Nhìn thầy của anh xem, con cái đủ cả, gia đình hạnh phúc, trước tấm gương trước mắt sáng bừng như vậy, sao anh bi quan thế!"

 

Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi cười.

 

Tôi định nói thêm gì đó thì chuông cửa vang lên, vì biết Giang Nhung có thể bảo vệ tôi, nên tôi không thèm nhìn qua mắt mèo nữa mà mở cửa luôn.

 

Là Lục Khiêm.

 

25.

Trên tay anh ta cầm một hộp quà rất tỉ mỉ, tôi hơi ngạc nhiên, "Sao anh lại đến đây?"

 

Anh cười, đưa hộp quà ra trước mặt tôi, "Mang cho em chút sơn trà tươi từ nước ngoài về, em thích ăn mà."

 

"......" Hôm nay là ngày lễ sơn trà à?

 

Tôi lắc đầu, "Tôi thích ăn sơn trà nội địa. Cũng đang ăn rồi, anh giữ lại cho mình đi."

 

Anh ngập ngừng đặt chiếc hộp xuống, một lúc sau, lại cười nói với tôi, "Vài ngày nữa là sinh nhật mẹ anh. Bà ấy muốn gặp em, hy vọng em có thể đến... lúc đó anh đến đón em được không?"

 

Tôi thẳng thắn từ chối, "Tôi không muốn gặp mẹ anh."

 

Anh ta cứng đờ, có lẽ không ngờ tôi lại từ chối trực tiếp như vậy.

 

Tôi dịu giọng, giải thích với anh ta, "Vì chuyện của chúng ta, nên tôi cũng không muốn gặp lại gia đình anh nữa. Sau này tôi cũng sẽ không đến nhà anh nữa, anh cũng đừng đến đây tìm tôi nữa, giao tình của trưởng bối là giao tình của trưởng bối, còn chúng ta, cũng đừng dây dưa với nhau nữa, kết thúc ở đây tốt cho cả hai."

 

Gương mặt cứng đờ của Lục Khiêm dần tan rã, anh lo lắng nói với tôi: "Du Nhiên, xin lỗi, những năm qua, anh không nhận ra tình cảm của em dành cho anh... mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, anh rất hối hận, hối hận vì đã đề nghị kết hôn tùy tiện, hối hận vì sự ngu ngốc của mình đã làm tổn thương em..."

 

"Du Nhiên, đối với anh, em còn hơn cả tình yêu, là người thân trong gia đình."

 

Anh ta tiến lên một bước, nắm lấy tay áo tôi, giọng nói có vẻ lo lắng và buồn bã, nói,"Mấy ngày trước anh phát hiện, em đã chặn tất cả các phương thức liên lạc của anh... Du Nhiên, em đừng nói những lời kết thúc này nữa, đừng làm anh sợ nữa, được không?"

 

Tôi không hiểu, anh ta buồn như vậy là vì không muốn mất đi người bạn lâu năm là tôi hay sao?

 

Chia tay rồi không chặn đi thì để lại làm gì? Chẳng lẽ lại như trước, thi thoảng nhắn tin hỏi han nhau sao?

 

Tôi nghĩ rất nhiều, cuối cùng, tôi nói "Anh tùy tiện đề nghị kết hôn, tôi cũng đồng ý một cách tùy tiện, chúng ta không ai có lỗi với ai, sau này đừng nói xin lỗi nữa..."

 

Anh ta nở một nụ cười, cẩn thận hỏi tôi, "Vậy chúng ta có thể trở lại như trước không?"

 

Trong đầu tôi bất chợt hiện lên những năm tháng, những khoảnh khắc từng khiến tôi rung động. Những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy đã làm tôi chìm đắm suốt bao năm qua.

 

Nhưng thật ra, hào quang của những khoảnh khắc đó đã phai nhạt từ lâu, anh đã trở thành người hùng của người khác. Còn tôi, chỉ khi kết thúc hoàn toàn với anh, tôi mới có tư cách yêu người khác.

 

Tôi từ từ rút tay áo khỏi tay anh, bình tĩnh nói, "Lục Khiêm, tôi không thể làm bạn với anh nữa, xin lỗi."

 

26.

Khi tôi sắp đóng cửa, Lục Khiêm bất ngờ dùng tay chặn cánh cửa, ánh mắt nhìn về phía sau lưng tôi, lạnh lùng nói, "Anh là ai?"

 

Hóa ra là Giang Nhung, không biết anh đứng ở sau lưng tôi từ lúc nào.

 

Giang Nhung cầm trong tay một quả sơn trà trong tay, đưa cho tôi một cách tự nhiên, "Bạn của Du Du."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/can-gi-phai-luu-luyen-mot-guong-mat/chuong-7.html.]

Lục Khiêm dừng lại một chút, sau đó nhìn tôi, "Du Nhiên, sao anh chưa từng thấy người này, em quen anh ta lâu rồi sao?"

 

Giang Nhung tỏ vẻ ngạc nhiên, "Vị tiên sinh này, anh muốn nói rằng Du Du của chúng tôi là loại con gái tùy tiện dẫn người đàn ông mới quen về nhà sao?"

 

"......"

 

Giọng điệu của Giang Nhung rất thân thiện, chỉ có điều lời nói lại hơi kỳ quái, "Anh lo thừa rồi, chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi." Giọng của anh như thể còn có gì đó rất tiếc nuối.

 

"Du Nhiên, anh không có ý đó." Lục Khiêm không còn quan tâm đến Giang Nhung nữa, chỉ nhìn tôi, "Em là người bạn tốt nhất của anh, đời này, dù có cắt đứt liên lạc với ai, anh cũng sẽ không cắt đứt với em..."

 

Lục Khiêm nở một nụ cười lịch sự, "Hôm nay có người ngoài ở đây, vậy… hôm khác anh đến tìm em sau nhé."

 

"Tôi..." Tôi chỉ mới nói được một từ, Lục Khiêm đã quay lưng đi rồi.

 

Tôi đóng cửa lại, thấy Giang Nhung khoanh tay dựa vào tường nhìn tôi, anh cười nhẹ, "Trông anh ta có vẻ hơi hối hận."

 

Tôi ừ một tiếng, sau đó cùng Giang Nhung quay lại phòng khách, đoán, "Chắc là tiếc tình bạn này."

 

Chúng tôi làm bạn rất nhiều năm, nên sau khi chia tay anh ta rất tiếc khoảng thời gian đó, vì vậy nên mới muốn làm bạn với tôi.

 

Giang Nhung thu lại nụ cười, "Nếu là hối hận vì tình yêu thì sao, em sẽ quay lại với anh ta chứ?"

 

Tôi cười nhẹ, "Không, em nghĩ phong cảnh phía trước sẽ tươi đẹp hơn nhiều."

Đang nói, điện thoại trên bàn hiện ra một tin nhắn, vì đang bận ăn, tôi nhờ Giang Nhung xem giúp.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Giang Nhung nhìn tôi với ánh mắt sâu xa, sau đó bắt đầu đọc từng chữ một, "Chị ơi, ngày mốt chị có rảnh không?"

 

Tôi ngạc nhiên, "Em trai em hả? Nhưng em trai em trước giờ chỉ gọi em là chị, không phải chị ơi."

 

Giang Nhung trả lời tôi, "Là A Phỉ."

 

Tôi nhớ ra rồi, là cậu bé hôm đó mời tôi lên sân khấu hát.

 

"Lại có một tin khác của Nam Nam," Giang Nhung tiếp tục đọc, "Cô ấy nói: Lạc Lạc, mình đã giúp cậu kiểm tra A Phỉ rồi, cậu em này rất tốt, hai người trông rất xứng đôi, có thể..."

 

"Hahaha." tôi cười ngượng ngùng, vội vàng ngắt lời anh, "Không cần đọc nữa, không cần đọc nữa."

 

Giang Nhung nhướng mày nhìn tôi, "Đây là phong cảnh phía trước em nói sao?"

 

Tôi vẫy tay, "Bạn em đùa với em thôi."

 

"A Phỉ trông như thế nào?"

 

"Chỉ là một đứa trẻ, một cậu em trai dễ thương."

 

"Có ảnh không?"

 

"Chắc là trên trang cá nhân có đấy, sao vậy?"

 

"Muốn xem thử người nào xứng đôi với em."

 

Tôi nheo mắt nhìn anh, "Hôm nay anh rất lạ nha, sao hôm nay lại tò mò vậy?"

 

Anh ấy nhìn tôi vài giây, sau đó cười nhẹ, "Nguyên nhân tò mò chỉ có hai loại. Một là anh rất rảnh, hai là anh thích em, muốn quan tâm đến em, em hy vọng là loại nào?"

 

Tôi ngồi thẳng người lên, "Anh thích em?!"

 

Giang Nhung cười, "Nghĩ gì vậy, tất nhiên là vì anh rất rảnh."

 

"......"

 

Tôi ngẩn người trong chốc lát, sau đó đuổi theo trêu Giang Nhung, "Không đúng không đúng, anh thích em đúng không? Á à, lúc em kết hôn anh không chúc phúc, lúc em ly hôn thì lại muốn đi ăn mừng, suốt mấy năm nay anh cũng không có bạn gái..."

 

Đây là tất cả những khả năng tôi có thể liệt kê ra.

 

Thực ra tôi biết mình đang nói nhảm.

 

Bố mẹ của Giang Nhung qua đời sớm, trong nhà chỉ còn ông bà nội là người thân, anh trở thành học trò của bố tôi, anh với bố tôi suốt ngày như hình với bóng.

 

Bố tôi thương xót cho hoàn cảnh của Giang Nhung, thường đưa anh ấy về nhà ăn cơm. Mẹ tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho Giang Nhung một gian phòng ngủ.

 

Những năm tôi học đại học, vì gần nhà nên không ở ký túc xá. Vậy nên, tối nào đi học về cũng nhìn thấy Giang Nhung.

 

Em trai tôi cũng rất thích Giang Nhung, gọi anh ấy là anh còn nhiều hơn gọi tôi là chị.

 

Sau này khi tôi đến tổng cục thăm bố, cũng sẽ mang một phần quà cho Giang Nhung.

 

Mặc dù rất thân thiết, nhưng tôi và Giang Nhung quen nhau đến nay đã bốn năm, anh ấy vẫn luôn đối xử với tôi như một người bạn, không có gì quá đáng.

 

Vì vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ thích tôi.

 

Huống hồ tôi bây giờ đã từng kết hôn một lần, lại càng không có khả năng, nên tôi mới dám nói những lời đùa vui này.

 

Quả nhiên, Giang Nhung cười nghiêng ngả vì những lời tự luyến của tôi, cuối cùng cười nhiều đến mức tôi có chút bực mình, đưa tay đ á n h anh vài phát, anh mới chịu dừng lại.

 

Qua rất lâu, anh thở dài, nói nhẹ đến mức tôi nghe không rõ, "Du Du à, em thẳng thắn thế này, nếu anh thật sự thích em, thì phải làm sao đây?"

 

Loading...