Chạm để tắt
Chạm để tắt

CẦN GÌ PHẢI LƯU LUYẾN MỘT GƯƠNG MẶT - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:23:32
Lượt xem: 1,076

Tôi đã kết hôn với thanh mai trúc mã, nhưng người trong lòng anh ấy không phải là tôi. 

 

Sau khi biết Lục Khiêm đã có người trong lòng, tôi bắt đầu thu hồi tình cảm của mình, lặng lẽ rời xa cuộc sống của anh. 

 

Khi tôi gần như hoàn toàn từ bỏ, anh ấy lại nói với tôi, "Du Nhiên, hai gia đình chúng ta quen biết nhau từ lâu, rất thích hợp để kết hôn phải không?"

 

1.

Tôi sững lại một lúc, sau đó cười trêu chọc, "Lục Khiêm, có phải anh bị ai đó bỏ rơi không? Bị bỏ rơi rồi lại tìm tôi để lấp chỗ trống trong tim, anh đúng là không phải người mà."

 

Lục Khiêm quay đầu lại nghiêm túc nhìn tôi, "Du Nhiên, anh nghiêm túc đấy. Bao nhiêu năm rồi cũng chưa thấy em thích ai. Nếu em không ghét anh, chúng ta cứ sống cùng nhau được không?"

 

Tôi nhìn gương mặt gần trong gang tấc, gương mặt này đã khiến tôi tương tư suốt chín năm qua.

 

Chỉ cần là con người, sao có thể không có lòng riêng được chứ. 

 

Khi tôi có cơ hội được ở bên anh, tôi muốn nghe theo trái tim mình một lần.

 

Đối với tôi, anh ấy như một liều thuốc đ ộ c, tôi biết rõ có lẽ điểm đến không phải là hạnh phúc, nhưng tôi vẫn muốn uống r ư ợ u độc giải khát.

 

2.

Hôn sự của chúng tôi diễn ra suôn sẻ, đến không thể tưởng tượng nổi.

 

Nói với cha mẹ xong, họ rất xúc động, chỉ hận không thể đập bàn khen ngợi, muốn chúng tôi kết hôn ngay tại chỗ.

 

Chỉ trong sáu ngày, mẹ tôi và mẹ Lục Khiêm đã chọn xong ngày hoàng đạo để chúng tôi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.

 

So với họ, hai nhân vật chính là chúng tôi lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

 

Lục Khiêm thật sự rất bình tĩnh, còn tôi thì trong lòng rất phấn khích, chỉ là không biểu lộ ra ngoài mà thôi.

 

Ba ngày sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, lại là một ngày hoàng đạo khác, chúng tôi tổ chức một đám cưới, theo yêu cầu của chúng tôi, đám cưới chỉ mời những người thân thiết, nên đám cưới cũng rất ít khách mời.

 

Trong hôn lễ, anh ấy nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, khi anh ấy định rời đi, tôi ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn sâu hơn.

 

Đây là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, cũng là nụ hôn đầu của tôi.

 

Tôi đếm số trong lòng.

 

1, 2, 3…

 

Tôi đã lén tìm nhiếp ảnh gia tới đám cưới, người đó nói khi hôn nhau ở lễ đường, đến giây thứ tám hoặc giây thứ mười chụp thì sẽ tìm được góc chụp tốt, ra được những bức ảnh đẹp nhất.

 

Tôi giả vờ nhắm mắt, hai mắt ti hí, lén nhìn biểu cảm của Lục Khiêm.

 

Cận cảnh có thể thấy ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, nhưng may mắn thay, anh ấy nhanh chóng hợp tác, nhắm mắt lại.

 

Tôi vui vẻ, chưa phát hiện ra có gì không ổn, đây là thứ tôi nên có khi đ á n h canh bạc này.

 

Hôn lễ kết thúc suôn sẻ, đến giờ động phòng…

 

Anh nói sẽ đến phòng khách ngủ.

 

Tôi nói với anh, "Không cần, em sẽ không làm gì anh đâu."

 

Anh nhướng mày nhìn tôi, "Chắc chắn chứ? Nụ hôn ban ngày của em làm tôi sợ đấy."

 

Tôi không thay đổi sắc mặt, "Lúc kết hôn phải hôn như vậy, là anh không có kinh nghiệm nên mới nghĩ vậy thôi."

 

Tôi lại nói, "Hơn nữa, bố mẹ chúng ta tinh lắm lắm, nếu họ phát hiện chúng ta ngủ riêng, chắc chắn họ sẽ nghĩ nghĩ anh không ổn. Thôi được rồi, nếu anh ngại thì coi như em chưa nói gì."

 

Anh thở dài, nằm xuống bên mép giường.

 

Tôi nằm nghiêng nhìn anh, vui vẻ nói, "Khiêm Khiêm à, từ nay về sau, anh là chồng của em rồi phải không?"

 

Anh không nói nên lời, nhắm mắt không nhìn tôi nữa, "Tất nhiên, chúng ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi."

 

"Ồ, kết hôn với anh, em cảm thấy rất vui." 

 

Tôi nhìn biểu cảm của anh, anh có chút d.a.o động nào, nên tôi thêm một câu, "Sau này không phải nghe mấy lời giục cưới của người lớn nữa."

 

Anh ấy lật người quay lưng về phía tôi, "Cả hai chúng ta đều như vậy."

 

3.

Sáng hôm sau, khi anh mở mắt ra, anh thấy tôi đang nhìn anh ấy với đôi mắt thâm quầng, cơn buồn ngủ mơ màng của anh lập tức tan biến, giật mình thon thót.

 

Anh phàn nàn, "Mới sáng sớm, em nhìn anh bằng ánh mắt đáng sợ như thế thế này làm gì? Dọa c  h  ế  t người ta rồi."

 

Thực ra là vì tôi quá vui mừng phấn khích, suốt cả đêm tim đập thình thịch, nên là nhắm mắt rồi nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, không ngủ được.

 

Tôi bịa một lý do, "Tối qua em thức đêm đọc tiểu thuyết."

 

Anh ấy không kiên nhẫn nói, "Lạc Du Nhiên, thức đêm rất hại cho con gái, nói bao nhiêu lần em mới chịu nghe lời?"

 

Tôi mím môi, "Em sẽ cố gắng thay đổi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/can-gi-phai-luu-luyen-mot-guong-mat/chuong-1.html.]

Cố gắng thay đổi, dần dần quen với việc ngủ cùng anh, sẽ không bị mất ngủ như thế nữa.

 

4.

Lục Khiêm ngủ tiếp, tôi đứng dậy rửa mặt xong xuôi, cuộn tròn trên ghế sofa uống sữa.

 

Không có mỹ nhân Lục Khiêm bên cạnh làm loạn lòng tôi, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được có người đang đắp chăn cho mình, tôi nhắm mắt, nắm lấy cổ tay người đó, đặt tay anh dưới má mình, nghe thấy tiếng thở dài của anh.

 

Giọng anh ấy gần bên tai, "Lạc Du Nhiên, vào phòng ngủ đi."

 

Tôi nhắm mắt lẩm bẩm, "Không muốn động đậy, anh bế em đi."

 

Cánh tay mạnh mẽ của Lục Khiêm bế tôi lên, tôi nhân cơ hội ôm lấy eo anh ấy, sờ sờ mấy lần, ừm, cảm giác rất tốt, khóe miệng tôi cong lên.

 

Lục Khiêm bỗng dừng lại, "Lạc Du Nhiên, đừng nói là thèm khát cơ thể tôi đấy nhé? Chúng ta đã nói trước rồi, không làm chuyện vợ chồng..."

 

Tôi nghĩ anh quá ngây thơ, tôi đã đặt cược cả cuộc đời mình rồi, việc ngủ với anh chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

 

Tôi chưa bao giờ có ý định ăn chay.

 

Nếu cuối cùng anh không thể yêu tôi, vậy thì trước khi ly hôn tôi phải kiếm đủ.

 

Tôi vùi đầu vào lòng anh, véo eo anh một cái, "Em chỉ thấy sờ rất thoải mái mà thôi, thế mà anh lại nghĩ đến nghĩa vụ vợ chồng... đồ mặt dày."

 

Anh lập tức quăng tôi lên giường, quay đầu bỏ đi, "Tỉnh rồi thì dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp."

 

Tôi ngồi dậy đi theo anh, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.

 

Tôi ngồi đối diện anh, nói, "Em nấu ăn rất ngon, sau này rảnh sẽ nấu cho anh ăn."

 

Lục Khiêm uống một ngụm sữa, yết hầu anh khẽ di chuyển, "Không cần lãng phí thời gian, như này là được rồi."

 

Tôi chống cằm cười với anh, "Tối nay anh đi mua sắm với em nhé, dọn đến đây vội quá, em còn thiếu rất nhiều đồ."

 

Sau khi bàn bạc về chuyện cưới xin, chúng tôi quyết định chọn căn biệt thự của Lục Khiêm làm nhà tân hôn.

 

Anh nhanh chóng đồng ý, "Được, khi nào đi thì gọi cho tôi."

 

5,

Buổi tối tôi tỉ mỉ chuẩn bị, mặc váy dài màu đỏ, đeo giày cao gót pha lê, xõa tóc dài.

 

Soi gương, tôi cảm thán mình quá xinh đẹp, vui vẻ gõ cửa phòng làm việc của anh.

 

Lục Khiêm gập máy tính lại, khi ngẩng đầu thấy tôi, anh nhướng mày.

 

"Sao ăn mặc lộng lẫy thế này? Tối nay em còn kế hoạch gì khác à?"

 

Tôi hơi buồn, trên mặt anh ấy không hề có biểu cảm như tôi mong đợi.

 

Nhưng tôi không để lộ ra, chỉ giả vờ không hài lòng nói, "Anh đã nhìn ra em ăn mặc lộng lẫy rồi, câu đầu tiên nói ra phải là khen em xinh đẹp chứ, anh giờ đã là chồng em rồi, phải tập thói quen khen vợ đẹp, biết không!"

 

Lục Khiêm cười, "Ừ, vợ tôi đẹp nhất." 

 

Nhưng câu sau lại là,: "Buổi tối trang điểm không tốt cho da, chúng ta đi sớm về sớm nhé."

 

Lục Khiêm nhất quyết không thay đồ, nên anh ấy mặc bộ đồ ngủ màu xám ra ngoài, chân đi dép xỏ ngón, chúng tôi đi bên nhau, một người ăn mặc tỉ mỉ, một người tùy tiện, trông rất buồn cười.

 

Tôi bỗng cảm thấy, thái độ của chúng tôi đối với cuộc hôn nhân này, giống hệt như cách chúng tôi ăn mặc ngày hôm nay.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Tôi xua đi suy nghĩ tiêu cực trong lòng, khoác tay Lục Khiêm bước ra khỏi nhà.

 

Trung tâm mua sắm gần khu biệt thự, đi vài bước là đến.

 

Tôi mua rất nhiều đồ, còn mua cho Lục Khiêm một bộ y hệt.

 

Lúc đầu anh lắc đầu từ chối, "Tôi không cần mua mấy thứ này."

 

Tôi tự tin nói, "Như vậy nhà chúng ta sẽ ấm cúng hơn, bố mẹ đến kiểm tra cũng sẽ yên tâm hơn."

 

Anh không quản tôi nữa, "Em vui là được."

 

Ra khỏi trung tâm, hóa đơn mua sắm dài đến nửa mét.

 

Lục Khiêm thấy tôi cẩn thận gấp tờ hóa đơn lại, anh nghi ngờ hỏi, "Em giữ cái này làm gì?"

 

Tôi cười, "Muốn biết à? Không nói cho anh đâu."

 

Hy vọng anh không bao giờ biết.

 

Nếu sau này không ở bên nhau được nữa, đến mức phải ly hôn, tôi sẽ mang theo tất cả những thứ trong hóa đơn đi, không liên quan chút gì đến anh nữa.

 

Vậy nên, tôi phải giữ lại tờ hóa đơn này, sau này, cũng phải giữ nhiều tờ hóa đơn khác.

 

Cho đến khi, anh yêu tôi mới thôi.

 

Loading...