Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÁN CÂN NGHIÊNG LỆCH - Chương 09

Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:25:38
Lượt xem: 321

Tôi đã chọn cách nói thẳng với mẹ về mong muốn của mình, hy vọng mẹ sẽ công bằng hơn, tốt nhất là có thể yêu thương tôi nhiều hơn một chút.

 

Nhưng mẹ tôi chỉ đáp lại bằng những lời nhận xét sau:

 

Ích kỷ, nhỏ nhen, không có lòng thương người.

 

Nhưng sau lần này, tôi chắc chắn sẽ không còn hèn mọn cầu xin tình yêu của mẹ nữa, tôi đã quá mệt mỏi với sự tra tấn về tình cảm của mẹ và sự tra tấn về tinh thần của Đoàn Y Nhiên.

 

12.

 

Sau đó, mẹ tôi nhiều lần muốn làm lành với tôi, nhưng đều bị tôi từ chối.

 

Sau vài lần như vậy, mẹ tôi chỉ nói rằng tôi quá nhỏ nhen, vì một chuyện nhỏ mà oán giận lâu như vậy.

 

Một lần, khi tôi cầm cốc nước định ra ngoài lấy nước, tôi nghe thấy hai người họ nói với nhau...

 

“Y Nhiên à, con mà là con gái ruột của dì thì tốt biết mấy, ngoan ngoãn, miệng lại còn ngọt.”

 

“Dì ơi, nếu dì là mẹ con thì tốt biết mấy, dì đối xử với con còn tốt hơn cả mẹ con nữa.”

 

Bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa rút trở lại, giờ mà ra ngoài thì làm phiền tình mẹ con của hai người họ mất thôi.

 

Gần đến ngày khai giảng, dì tôi về một lần.

 

Dì tôi về, thường thì tôi còn vui hơn Đoàn Y Nhiên, vì mỗi lần dì về đều mang quà cho tôi.

 

Tất nhiên, cũng mang cho Đoàn Y Nhiên những thứ cô ta thích, ít nhất thì dì đối xử với cả hai chúng tôi đều công bằng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/can-can-nghieng-lech/chuong-09.html.]

Khi thấy tôi đăng ảnh làm sổ tay lên vòng bạn bè, dì liền mua cho tôi một bộ dụng cụ làm sổ tay đầy đủ.

 

“Thi Ngữ, con làm một cái cho dì xem thử nhé, dì tò mò lắm, không biết những cuộn băng dính này dán ra những hình thù đẹp như thế nào.”

 

Có lần tôi đăng một bài đăng hài hước trên vòng bạn bè, nói rằng tóc của tôi kiếp trước chắc là bồ công anh, thổi một cái là bay đi hết.

 

Dì liền mua cho tôi một bộ sản phẩm chăm sóc chống rụng tóc, còn có mè đen và một đống vitamin, dặn dò tôi đừng để áp lực học tập quá lớn, phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.

 

Nhưng lần này, dì chỉ mang quà cho tôi.

 

Không biết có phải dì nghe nói chuyện mẹ tôi mua điện thoại cho Đoàn Y Nhiên không, mà lần này món quà dì tặng tôi đặc biệt đắt tiền, là một chiếc máy tính xách tay Apple đời mới nhất, cấu hình thấp nhất cũng gần một vạn.

 

Gần đây tôi có nói với bố về việc muốn mua máy tính, nhưng tiền của bố đều giao cho mẹ hết, nên chắc chắn phải xin tiền mẹ.

 

Nhưng mẹ lại nói vài tháng nữa hãy mua, vì mẹ vừa mua cho Đoàn Y Nhiên một chiếc điện thoại mới, ngày đó chiếc điện thoại của Đoàn Y Nhiên bị tôi ném bánh kem vào nên hỏng mất rồi.

 

Nghe có buồn cười không, đầu tôi bị cả cái bánh kem đập vào mà còn không hề hấn gì, còn chiếc điện thoại của cô ta lại bị một miếng bánh kem nhỏ làm hỏng mất.

 

Tôi đặt máy tính xuống, ôm lấy cánh tay của dì, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn dì, sao dì biết con đang cần máy tính thế, dì còn hiểu con hơn cả mẹ con nữa, con nhất định sẽ dùng máy tính này để học hành chăm chỉ!”

 

Lúc ăn cơm, tôi cũng liên tục gắp thức ăn cho dì, cố ý đặt món dì thích nhất trước mặt bà ấy, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt của mẹ và Đoàn Y Nhiên còn xanh hơn cả rau.

 

Ồ đúng rồi, có một lý do khác khiến tôi rất vui khi dì về, đó là dì sẽ đưa Đoàn Y Nhiên đi chơi xa hai ngày.

 

Hôm đó, khi dì và Đoàn Y Nhiên vừa ra khỏi nhà, tôi phát hiện điện thoại của dì để quên trên sô pha, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo để đưa cho dì.

 

Kết quả là ở thang máy, tôi nghe thấy Đoàn Y Nhiên cãi nhau với dì, nói rằng tại sao dì lại mua cho tôi một chiếc máy tính tốt như vậy mà không mua cho cô ta.

 

Loading...