Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÁN CÂN NGHIÊNG LỆCH - Chương 04

Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:21:43
Lượt xem: 264

“Hôm nay bố lĩnh lương rồi, đi thôi, đi mua quần áo.” Bố tôi cười hí hửng, vẫy vẫy thẻ ngân hàng, kéo tôi thẳng lên tầng ba của trung tâm thương mại.

 

Chiếc váy trắng đó vẫn còn treo ở tủ kính, bố tôi nói: “Chiếc váy này nhìn rất hợp với con gái bố.”

 

Rồi không nói lời nào, đặt thẻ ngân hàng “bốp” một cái lên quầy thanh toán, hào phóng nói với nhân viên bán hàng: “Thanh toán!”

 

Không đến mười phút sau, tôi đã mua được chiếc váy mà tôi ao ước bấy lâu, khi được bố dắt ra khỏi trung tâm thương mại, tôi chợt cảm thấy rất áy náy, mẹ có một điểm nói rất đúng, chiếc váy đắt tiền như vậy, thật sự không có nhiều dịp để mặc.

 

Nhưng bố nói: “Đây không chỉ là tiệc tốt nghiệp của con, mà còn là lễ trưởng thành của con, cả đời chỉ có một lần, con gái của bố giỏi như vậy, đừng nói là tám trăm, tám nghìn bố cũng sẵn lòng.”

 

Khi về đến nhà, Đoàn Y Nhiên nhìn thấy túi đựng quần áo mà tôi ôm trong tay, logo thương hiệu rất rõ ràng, trong mắt cô ta rõ ràng lóe lên một tia ghen tị.

 

Tôi nhanh chóng chạy về phòng, không hiểu sao tôi cảm thấy mình phải giấu chiếc váy đi.

 

Quả nhiên, trước ngày tổ chức tiệc tốt nghiệp, vừa bước vào phòng tôi đã cảm thấy ngay chiếc tủ quần áo bị xáo trộn.

 

Tôi vội vàng khóa cửa phòng lại, kiểm tra chiếc váy mà tôi đã giấu dưới ngăn kéo đầu giường, may quá vẫn còn nguyên vẹn.

 

Ngay lập tức tôi cảm thấy mình đã đúng đắn khi giấu chiếc váy đi.

 

Tiệc tốt nghiệp được tổ chức vào buổi trưa, Đoàn Y Nhiên đã dậy sớm để trang điểm.

 

Tôi cũng thử trang điểm cho mình, nhưng trang điểm xong trông tôi giống như quỷ vậy, cuối cùng tôi bỏ cuộc, chỉ đánh một lớp nền mỏng.

 

Mười giờ hơn, Đoàn Y Nhiên vẫn còn đang làm tóc, bố tôi nói sẽ đưa tôi đi trước để giúp chuẩn bị những quả bóng trang trí.

 

Tôi tin thật, để tiết kiệm chi phí trang trí, nhà tôi đều mua vật liệu online về tự trang trí.

 

Kết quả là bố lại lái xe máy chở tôi đi thật nhanh, đến một tiệm làm đẹp, tốn ba trăm tệ để trang điểm cho tôi, còn làm cả tóc nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/can-can-nghieng-lech/chuong-04.html.]

 

Khi đứng trước gương, tôi đẹp đến nỗi suýt không nhận ra mình, miệng mím lại muốn khóc.

 

Nhưng bố nói: “Đừng khóc! Lớp trang điểm này rất đắt đấy.”

 

Ừm, tôi đã cố nhịn.

 

6.

 

Tôi và bố vui vẻ đến nhà hàng, chúng tôi đặt một phòng tiệc nhỏ, vừa vào đã thấy ngay tấm phông nền trên sân khấu:

 

“Chúc mừng Đoàn Y Nhiên đỗ vào Đại học Kinh Châu!”

 

Tôi ngạc nhiên tìm tên mình trên đó, rồi cũng tìm thấy, nhưng ở dưới tên của Đoàn Y Nhiên.

 

Chỉ có tên cô ta là được làm bằng kỹ thuật 3D, còn tên tôi thì dán lên, trông như được thêm vào sau.

 

Không đúng, rõ ràng là được thêm vào sau, không hề phù hợp với toàn bộ phông nền, đặt cạnh nhau chỉ thấy được tên của Đoàn Y Nhiên.

 

Mẹ thấy chúng tôi đến, liền thúc giục chúng tôi nhanh chóng trang trí băng rôn và bóng bay, nói khách khứa sắp đến rồi.

 

“Mẹ, sao trên đó lại là tên của Đoàn Y Nhiên, rõ ràng con mới là người thi đậu vào Đại học Kinh Châu mà!” Tôi vừa chỉ vào tấm phông nền trên sân khấu vừa oan ức nói.

 

“Không phải tên con cũng có ở đó sao?” Mẹ tôi lên sân khấu, chỉ vào tên tôi, “Triệu Thi Ngữ, không phải tên con à?”

 

Bố tôi vỗ vỗ lưng tôi, vừa an ủi vừa nói: “Tú Hạ à, em làm cũng phải làm giống nhau chứ, nhìn qua ai cũng không thấy tên con gái mình đâu cả, người không biết còn tưởng là Y Nhiên thi đậu đại học, còn con gái chúng ta là đi ké.”

 

Mẹ tôi lườm bố tôi một cái: “Đều là người một nhà, nói gì chuyện đi ké chứ? Anh đừng có nói lung tung trước mặt Y Nhiên, đứa trẻ đó nhạy cảm lắm.”

 

Loading...