Cắm Sừng Thái Tử Gia - Chương 6: Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:46:05
Lượt xem: 1,688

Ngoại truyện: Hạ Tri Hành

Trong thế hệ trẻ Hạ gia, chỉ có tôi là không thích kinh doanh.

Nhưng thứ tôi thích, tôi lại không có thiên phú.

Tôi lủi thủi trở về từ nước ngoài.

Gia đình tổ chức tiệc chào mừng tôi.

Anh họ mặc trang phục còn chỉnh tề hơn cả tôi.

Em họ nói rằng anh họ coi trọng tôi.

Nhưng tôi luôn cảm thấy không phải vậy.

Cho đến khi tôi nhìn theo hướng nhìn của anh họ và thấy một cô gái.

Cô ấy mặc váy nhung màu đen, hoa cài n.g.ự.c kim cương lấp lánh trước ngực, nhưng cũng không sánh bằng ánh mắt rực rỡ của cô ấy.

Thật đẹp!

Tôi không thể nhịn được mà nhìn thêm hai lần.

Em họ ở bên cạnh nhận thấy ánh nhìn của tôi, nhướng mày nói: "Đừng có thích chị ấy."

“Chị ấy đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, nhưng anh thực sự không thể kiểm soát được chị ấy đâu.”

Nói rồi em ấy dừng lời, nghi ngờ hỏi: “Sao chiếc váy trên người chị ấy lại giống như chiếc váy em đã nhìn thấy hai ngày trước vậy?”

“Lúc đầu em muốn đặt, nhưng anh họ Chu đã đặt mua rồi.”

“Có vẻ đây thực sự là người anh họ thích.”

Nghe vậy, lòng tôi chùng xuống.

Sau này khi gặp lại cô ấy, anh họ Chu nói rằng anh ấy muốn giới thiệu bạn gái với gia đình họ Hạ.

Anh ấy không gọi thế hệ trước đến vì sợ cô ấy lo lắng.

Nhưng cô ấy chỉ đẩy cửa ta, thoáng nhìn một cái rồi kéo anh họ đi mất.

Có người thì thầm rằng cô ấy tính rất tệ nên khi anh họ Chu về chắc chắn sẽ chia tay cô ấy.

Nhưng anh họ Chu mỉm cười trở về, không nói một lời.

Vì vậy, tất cả mọi người đều không dám nói gì nữa.

Chẳng bao lâu sau tôi lại gặp lại cô ấy.

Tại bữa tiệc sinh nhật của một người bạn.

Khi tôi bị bao vây kín mít, cô ấy nhẹ nhàng lắc ly rượu vang đỏ trong tay, mỉm cười nói với tôi: "Tiểu thiếu gia Hạ gia, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Như một nữ hiệp.

Toang rồi.

Cô ấy trông càng đẹp hơn trước đây.

Cô ấy hỏi tôi: "Tiểu thiếu gia Hạ gia, cậu muốn yêu đương không?"

Cô ấy nói: “Tình yêu lành mạnh là quan trọng, nhưng tình yêu bất thường thú vị lắm đó."

Lúc đó tôi mới hiểu ý em họ khi nói rằng tôi không thể kiểm soát được cô ấy.

Nhưng cô ấy thực sự rất thú vị.

Thú vị đến mức vượt qua mọi thí nghiệm mà tôi từng làm.

Thú vị đến mức tỏa sáng.

Sao cô ấy lại là bạn gái của anh họ nhỉ?

Nhưng cô ấy tuyệt vời như vậy, anh họ thích cô ấy cũng là điều đương nhiên.

Ban đầu tôi không muốn quan tâm đến cô ấy nữa.

Nhưng anh họ bảo tôi đi gặp cô ấy.

Vậy, chia tay là thật ư?

Vậy thì, tôi có thể... thích cô ấy không?

Sau đó, cô ấy hỏi tôi: "Nếu Hạ Tri Chu không cho phép cậu ở bên cạnh tôi thì sao?"

Tôi không biết trả lời thế nào.

Anh họ là người đứng đầu Hạ gia ở thế hệ này.

Nếu anh ấy không đồng ý, ngay cả khi bố mẹ tôi đồng ý cũng vô ích.

Vì vậy, tôi đã mất đi tư cách để yêu cô ấy.

Cô ấy và anh họ ở bên nhau rồi.

Tôi không trách cô ấy, cũng không trách anh họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cam-sung-thai-tu-gia/chuong-6-ngoai-truyen.html.]

Tôi chỉ nghĩ.

Giá như tôi về sớm hơn thì tốt biết bao.

Ngoại truyện: Hạ Tri Chu

Thực ra, ngày sinh nhật hôm đó không phải là lần đầu tiên tôi gặp Lê Vãn.

Tôi đã từng gặp cô ấy từ rất lâu trước.

Lúc đó, mẹ cô ấy dắt cô ấy đến gõ cửa Lê gia, chửi mắng vợ của Lê Cảnh, tôi tình cờ đi ngang qua.

Cô ấy bị mẹ mình dùng làm vũ khí, đẩy ra tiền tuyến.

Cô ấy hoảng sợ và không biết phải làm gì.

Cô ấy sợ hãi vì những lời lăng mạ chói tai của hai bên.

Có lẽ vì đôi mắt đầy nước mắt của cô ấy trông quá đáng thương.

Lúc đó, tôi vô tình nghĩ rằng nếu có cơ hội, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.

Sau đó, vợ của Lê Cảnh đòi ly hôn.

Hai nhà có liên quan kinh tế quá lớn, Lê Cảnh không dám ly hôn, nên không còn quan tâm đến mẹ của Lê Vãn.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó, mẹ của Lê Vãn lâm bệnh nặng và qua đời chỉ sau nửa năm.

Lê Cảnh cũng không đến nỗi vô lương tâm, đã đưa Lê Vãn về nhà họ Lê.

Vì vậy, cơ hội đã đến vào bữa tiệc sinh nhật của tôi.

Lê Vãn trở thành người bạn duy nhất của tôi.

Vì vậy, những kẻ hay chế giễu thân phận của cô bé trong bóng tối cũng ngoan ngoãn im lặng.

Nhưng cô bé này lại bỏ rơi tôi.

Tôi tức giận, tôi nói dõng dạc sẽ không bao giờ quan tâm đến cô ấy nữa.

Nhưng lòng tôi lại không thể ngừng mong chờ mỗi ngày, chờ cô ấy đến xin lỗi tôi.

Dù cô ấy có xin lỗi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô bé.

Trừ phi cô ấy xin lỗi ba lần.

Nhưng tôi đã chờ đợi rất lâu mà không thấy.

Cho đến khi cô ấy xuất hiện như một bông hoa rực rỡ.

Tôi nhìn cô ấy tán tỉnh những người đàn ông khác, thì thầm to nhỏ và thân mật.

Ghen tuông và tức giận xé nát tâm trí tôi.

Tôi không muốn chờ đợi nữa.

Tôi bắt đầu cố gắng chuyển sự chú ý sang những người phụ nữ khác.

Một người không được thì thử người khác.

Nhưng không thành công.

Bằng cách nào đó, chuyện này đều không ổn.

Chỉ cần Lê Vãn xuất hiện thì ánh mắt tôi sẽ không thể tự chủ ngay lập tức.

Rốt cuộc tôi thích gì ở cô ấy?

Tôi không biết.

Cô ấy dường như hoàn hảo, không một tì vết, mọi đường nét đều khiến tôi say mê.

Khiến tôi không thể thoát khỏi sự thu hút.

Thôi được rồi.

Tôi từ bỏ việc cứu rỗi bản thân.

Vậy thì hãy đau khổ vì cô ấy đi.

Có vẻ cũng không tệ.

Khi tôi sắp phát điên vì ham muốn của mình.

Cô ấy bước đến trước mặt tôi, mỉm cười rạng rỡ.

Cô ấy nói rằng cô ấy thích tôi.

Cô ấy nói rằng cô ấy tỉnh táo.

Đúng là một kẻ lừa đảo.

Nhưng tôi vẫn bị lừa.

Lê Vãn, lần này đừng hòng bỏ rơi tôi một cách dễ dàng.

Tuyệt đối không có chuyện đó đâu.

Bình luận

1 bình luận

Loading...