Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cảm Ơn Bạn Trai Đã Gửi Anh Trai Đến - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-02 08:35:28
Lượt xem: 2,279

Là Chu Hoài Ngôn.

Sao hắn lại về rồi?

Tại sao lại về nhanh như vậy...

Hắn và Thẩm Giai sống tốt ở nước ngoài không phải tốt hơn sao? Tại sao lại đến tìm tôi...

Tôi không muốn cuộc sống yên bình vừa mới có được lại bị họ làm xáo trộn.

"Lâm Tiện, em vẫn chưa khỏi bệnh à, sao không nói gì?"

Tôi có thể nói gì đây.

Tôi có thể nói xin anh hãy quay về bên Thẩm Giai, tôi muốn tiếp tục sống như vậy với anh trai anh không?

Nhưng tôi hèn nhát.

Chu Duyên cũng chỉ là thay Chu Hoài Ngôn chăm sóc tôi thôi, tôi đã làm phiền Chu Duyên rất nhiều rồi, tôi không nên đòi hỏi quá nhiều...

May mà quá trình phục hồi chức năng của Thẩm Giai vẫn chưa hoàn thành, tối nay Chu Hoài Ngôn phải quay lại.

Tôi nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm.

Hy vọng Chu Hoài Ngôn có thể ở bên Thẩm Giai thêm vài ngày.

Buổi tối tôi uống thuốc, ngủ rất sớm.

Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang sờ mặt tôi.

Là mùi hương tôi không thích, tôi theo bản năng cau mày né tránh.

Đầu ngón tay người đó cứng đờ trong chốc lát, nhìn tôi một lúc bên giường rồi bỏ đi.

Trong lúc mơ màng, nệm bên cạnh hơi lún xuống, gối đầu phát ra tiếng sột soạt.

Là mùi hương quen thuộc, sạch sẽ và có chút hương gỗ hơi đắng.

Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.

Anh vùi đầu vào xương quai xanh của tôi, hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc, cổ họng nghẹn ngào.

Có thứ gì đó ấm nóng lướt qua cổ tôi.

Tôi mơ màng như nghe thấy Chu Duyên đang nói:

Anan

"Tiện Tiẹn, đừng rời xa anh..."

Chu Duyên trong mơ cũng biết khóc, cũng sợ tôi rời xa sao?

Chờ đã.

Hình như không phải mơ.

Tôi xoay người, trán chạm trán với Chu Duyên.

Tay tôi vuốt ve khuôn mặt anh, chạm vào một mảng ẩm ướt.

"Chu Duyên, sao anh lại khóc?"

Tệ rồi, gọi nhầm tên rồi.

Tim tôi đập nhanh, giống như đứa trẻ bị bắt quả tang nói dối.

"Tiện Tiện, em... vẫn luôn biết anh là Chu Duyên sao?"

Tôi chỉ có thể cứng đờ gật đầu.

Tôi lo lắng bất an, trái tim chìm xuống đáy vực.

Rõ ràng ngay từ đầu đã biết anh ấy là anh trai của Chu Hoài Ngôn, vậy mà tôi vẫn coi anh ấy như bạn trai, làm ra những hành động thân mật sau lưng Chu Hoài Ngôn.

Tôi như vậy...

Chính tôi cũng coi thường bản thân.

Chu Duyên sẽ nghĩ gì về tôi?

Bỗng nhiên có cảm giác mềm mại ẩm ướt trên khóe môi.

Những nụ hôn vụn vặt rơi xuống, dịu dàng và quấn quýt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cam-on-ban-trai-da-gui-anh-trai-den/chuong-7.html.]

Tôi mở to mắt, thở hổn hển.

Tôi như đột nhiên mất đi ngũ giác, chỉ còn lại cảm giác trên môi.

"Thật tốt, xem ra không phải anh tự mình đa tình."

Có ý gì?

Ý của Chu Duyên là anh ấy thích tôi sao?

Đầu óc tôi choáng váng.

Không thể nào...

Tôi rõ ràng rất bình thường——

Vậy mà lại nghe anh ấy nói:

"Tiện Tiện, anh thích em lâu rồi."

Tôi bị câu nói này làm cho choáng váng.

Xác nhận đi xác nhận lại rằng mình không nằm mơ.

Bị tỏ tình, phản ứng đầu tiên của tôi lại là trốn tránh.

Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, căng thẳng đến mức không biết nên đáp lại như thế nào.

"Em, em nên nói gì?"

Chu Duyên khẽ cười.

"Nói em cũng thích anh."

Tôi sững sờ.

Đúng vậy, tôi rõ ràng là thích anh ấy.

Rốt cuộc tôi đang sợ hãi cái gì, trốn tránh cái gì vậy.

Hãy dũng cảm hơn một chút.

Tôi chui vào lòng Chu Duyên, ôm anh thật chặt.

"Em cũng thích anh!" Tai tôi nóng bừng. 

12

Ngày hôm sau, tôi soạn tin nhắn thoại chia tay gửi cho Chu Hoài Ngôn.

Đại khái là hy vọng hắn và Thẩm Giai sẽ ở bên nhau thật tốt, giữa tôi và hắn đã kết thúc.

Tôi không biết việc tôi chủ động đề nghị chia tay có làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấm này không, dù sao cũng chưa có ai dám đá hắn.

Nhưng nếu tôi không nói chia tay, không biết Chu Hoài Ngôn sẽ kéo dài đến bao giờ.

Tôi không muốn chơi trò chơi này với Chu Hoài Ngôn và Thẩm Giai nữa.

Gửi tin nhắn xong, cuối cùng tôi cũng làm được một việc mà mình đã muốn làm từ lâu.

Đó là chặn Chu Hoài Ngôn!

Chặn Chu Hoài Ngôn xong, cả người tôi sảng khoái, cuối cùng cũng không có ai gọi điện cho tôi nửa đêm nữa.

Làm xong những việc này, tôi gọi điện báo cho bố mẹ biết tôi đã chia tay.

Nếu không, họ cứ cách ba bữa nửa tháng lại hỏi han tình hình yêu đương của tôi và Chu Hoài Ngôn.

Đầu dây bên kia, mẹ tôi đang cười đùa với em trai, nghe thấy lời tôi nói, giọng bà lập tức trở nên cứng rắn.

"Con đồng ý rồi sao? Mẹ nói cho con biết nhé Tiện Tiện, con ngàn vạn lần đừng đồng ý chia tay, con nhất định phải bám riết lấy Chu Hoài Ngôn.”

"Con có biết bao nhiêu người ghen tị với việc con yêu đương với cậu ấm nhà họ Chu không, đợi con gả vào đó thì..."

Tôi cắt ngang: "Là con chủ động chia tay."

Tôi biết mẹ tôi nhất định sẽ nổi giận, sẽ mắng tôi không biết điều, không hề nghĩ cho họ.

Nhưng tôi cứ muốn nói: "Con đã trưởng thành rồi, con không thích Chu Hoài Ngôn một chút nào, tại sao con phải nghe lời bố mẹ đi lấy lòng anh ta, ở bên cạnh anh ta con không vui vẻ, không hạnh phúc. Cuộc sống sau này của con, con sẽ tự mình lựa chọn."

Nói xong, tay tôi vẫn còn run rẩy khi cúp máy.

Loading...