Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cái thai của mẹ chồng - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-26 18:52:40
Lượt xem: 693

Vừa đi đến gần công ty, tôi đã thấy một người phụ nữ trẻ chỉ vào một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng mà chửi um lên.

"Cô không biết xấu hổ? Cô sắp mãn kinh rồi mà còn dụ dỗ chồng tôi? Cho dù chồng tôi có muốn tìm bồ nhí thì cũng là tìm 1 em gái trẻ trung chứ không phải là bà mẹ một con như cô!"

Người phụ nữ trẻ hét lên với những người xung quanh: “Mọi người hãy đến xem này.”

“Bà bảo mẫu này đã gần 50 tuổi rồi, bà ta vào nhà tôi làm rồi dụ dỗ người chồng 30 tuổi của tôi! Giờ bà ta lại đòi tôi bồi thường thiệt hại!”

“Chuyện cười gì thế này! Thế nên mọi ngươig hãy cẩn thận khi tìm bảo mẫu nhá!”

Người phụ nữ trung niên hất cao mái tóc xoăn màu vàng, bước thẳng vào công ty cung cấp người giúp việc mà không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Người tôi muốn đã được tìm thấy rồi!

Người phụ nữ trung niên tên là Vương Phương, 45 tuổi, đã ly hôn và có một con trai.

“Mẹ chồng tôi đang mang thai, vợ chồng tôi không có thời gian chăm sóc bà. Chủ yếu là việc dọn dẹp và nấu nướng ở nhà, bác chỉ cần làm nửa ngày, đa số vào buổi sáng là được”

Vương Phương ngạc nhiên hỏi: “Mẹ chồng con bao nhiêu rồi mà còn có thai?”

"60 tuổi."

"Vậy tại sao con lại đồng ý? Đó sẽ là gánh nặng của con khi đứa trẻ được sinh ra!"

Tôi cười khổ: “Lương hưu của bố chồng con một tháng hơn 10.000 tệ, ở quê có cả mấy căn nhà.”

“Nếu tụi con dám phản đối, bố chồng con nói sẽ không cho tụi con căn nào cả mà sẽ cho đứa con trong bụng mẹ chồng con hết.”

Nhìn thấy vẻ mặt tham lam trên mặt Vương Phương, tôi ném cho bà ấy ánh mắt cảnh cáo: “Con nói với bác điều này là vò để bác biết đâu là giới hạn. Mẹ chồng con rất cảnh giác, nếu bác nói gì bậy bạ thì con cũng không bảo vệ đuoejc bác đâu.”

Vương Phương ngay lập tức gật đầu và nói rằng bà ấy đã hiểu.

Tôi cho bà ấy biết địa chỉ và bảo bà ấy đến luôn vào ngày hôm sau.

Về đến nhà, tôi kể với ba người việc thuê bảo mẫu.

Trà Sữa Tiên Sinh

Bố mẹ chồng không nói gì, nhưng Trịnh An lại lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cai-thai-cua-me-chong/chuong-7.html.]

"Thuê bảo mẫu? Phỉ Phỉ, cô đang đùa tôi à? Làm sao chúng ta có thể thuê được bảo mẫu?"

"Trịnh An, anh còn là người sao? Đừng cho rằng tôi không biết. Mấy ngày nay cơm đều là mẹ nấu hết! Còn anh không muốn thì tiền lương của bảo mẫu tôi sẽ trả!”

Trịnh An không nói nên lời trước lời quở trách của tôi, anh trực tiếp quay về phòng.

Ngày hôm sau, Vương Phương đến sớm. Bà ấy nhanh tay nhanh chân nấu cho cả nhà rất nhiều món ngon.”

Bố chồng và mẹ chồng khen ngợi bà ấy hết lời. Trịnh An thì không nói gì thêm.

Trong khi tìm việc, tôi thỉnh thoảng kiểm tra hệ thống giám sát ở nhà.

Trong thời gian này, Vương Phương và bố chồng ngày càng hòa hợp. Thỉnh thoảng khi mẹ chồng đi ngủ, hai người họ cùng ngồi trên sofa xem TV.

Điều này còn chưa đủ, tôi phải tiêm cho Vương Phương một liều thuốc thật mạnh.

Tôi đã chi vài trăm nhân dân tệ để mua 5 cuốn sổ đỏ trên mạng, tất cả đều có tên bố chồng tôi trên đó.

Tôi nhân lúc bố mẹ chồng không có nhà để lẻn về nhà.

Vương Phương đang nấu đồ ăn trong bếp.

Tôi cầm điện thoại di động và giả vờ như đang nghe điện thoại.

"Bố đừng lo lắng, mọi thủ tục nhà đất đã hoàn tất. Sổ đỏ đã ở trong túi của con, lát nữa con sẽ cất vào két sắt trong phòng cho bố. Được rồi, tạm biệt!"

Sau khi cúp điện thoại, tôi đặt túi xách lên tủ rồi đi vào phòng tắm.

Tôi bật tính năng theo dõi của điện thoại di động và nhìn thấy Vương Phương đang lẻn về phía túi xách của mình.

Có lẽ bà ấy sợ tôi ra ngoài bất cứ lúc nào nên vẫn chưa dám lục túi của tôi.

Tôi bèn hét lên: "Bác Phương, con đang đến kỳ. Giúp con lấy băng vệ sinh trong túi ra với."

"Được." Lúc này, Vương Phương công khai lục ra vài cuốn sổ đó, sau đó mới mang băng vệ sinh vào cho tôi!

Vương Phương, xin đừng làm tôi thất vọng!

Loading...