Cai Nghiện - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-03 21:29:43
Lượt xem: 1,680

Buổi thử vai đầu tiên của vở kịch này, tập trung vào những suy nghĩ mới về phụ nữ, đã thành công tốt đẹp.

 

Tôi và Thịnh Cảnh diễn xuất lưu động hơn mười màn.

 

Sau đó, tôi không nhìn thấy Giang Đông nữa.

 

Tôi nghĩ, Cố Dã tôi đã từng yêu sâu đậm, anh ta chí ít cũng là người cứng cỏi. Anh ta hoặc sớm hoặc muộn đều sẽ giống tôi, từ từ sẽ phát hiện ra kẽ hở trong cái loại cảm giác không thể khống chế kia.

 

Cùng là người bị vận mệnh khống chế, tôi thật tâm chúc phúc anh ta sớm ngày thoát khỏi ràng buộc.

 

________

Sau khi hoàn toàn thoát khỏi Cố Dã, bệnh trạng của tôi dần dần chuyển biến tốt đẹp. Gần như có thể xác định, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi ngòi bút khống chế tôi.

 

Buổi biểu diễn cuối cùng, Thịnh Cảnh cuối cùng cũng chính thức thổ lộ với tôi.

 

Không phải trên đài, cũng không phải đang diễn tập.

 

Ở nơi riêng tư, anh ta chính thức thoát khỏi vai diễn, trịnh trọng hỏi tôi, có nguyện ý ở bên anh ta không.

 

Lại một lần nữa, tôi nhìn thấy sự "chắc chắn" trong ánh mắt của người khác!

 

Mấy chục màn diễn ăn ý, vô số lần luyện tập ám muội, còn có những khoảnh biểu lộ chân tình kia, khiến anh ta hiểu rõ, chúng tôi đều động lòng với đối phương.

 

Anh ta kiên định nhìn tôi: "Nam Thiến, cảm ơn em đã phá tan trở ngại, tới bên cạnh anh."

 

Nâng chiếc nhẫn đến trước mặt tôi, anh ta tràn đầy mong đợi. Tôi không có đưa tay.

 

Tôi ngẩng đầu lên, bình thản hỏi anh ta: "Khiến tôi cam tâm tình nguyện đeo nhẫn cầu hôn của anh...đây là nhiệm vụ công lược của anh sao?"

 

Thịnh Cảnh khiếp sợ đứng sững tại chỗ, nhẫn trên tay rơi xuống.

 

Đối với tên điên dễ dàng đóng vô số vai diễn, hiếm thấy lộ ra biểu tình hoảng loạn.

 

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi hồi thần lại, sau đó tự giễu bật cười.

 

Anh ta nói: "Cũng đúng, nữ chính có thể giãy dụa thoát thỏi vận mệnh, sao có thể không nhìn ra trò hề của tôi?"

 

Tôi không nói chuyện, thực ra tôi cũng không sớm biết anh ta là người công lược.

 

Mới đầu tôi chỉ nghi ngờ anh ta và Cố Dã có quan hệ, thấy anh ta không ngừng nhấn mạnh thoát khỏi vận mệnh, tôi cho rằng anh ta là kẻ cứu rỗi tôi.

 

Mãi đến khi Giang Đông thức tỉnh, tôi nhìn thấy sự khủng hoảng trong mắt anh ta, khủng hoảng đó không giống vẻ khủng hoảng mất đi người yêu, vì thế sau khi biết đây là một cuốn tiểu thuyết, liền có suy đoán to gan như vậy.

 

Cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Sự chắc chắn vừa rồi cũng chỉ là mang theo ba phần thử. Mà anh ta đã cho tôi đáp án tệ nhất.

 

Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Mất đi quan hệ thân mật giả dối bề ngoài, thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa giả dối.

 

Thịnh Cảnh châm một điếu thuốc, hơi khói xông lên khiến anh ta nhăn mày híp mắt. Giống như muốn xông ra nước mắt vậy.

 

Tôi dẫn đầu phá vỡ trầm mặc: "Công lược thành công, sẽ thế nào?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cai-nghien/chuong-11.html.]

Anh ta cách màn khói chăm chú nhìn tôi thật lâu: "Sẽ rời đi, trở về thế giới của tôi."

 

Thịnh Cảnh chắc có một chút sợ hãi, ai mà không muốn về nhà chứ, anh ta chỉ thiếu chút nữa là thành công rồi, anh ta nhất định sợ tôi không thành toàn anh ta.

 

Tôi nhặt chiếc nhẫn rơi trên đất lên, cẩn thận đánh giá. Bên trên có khắc tên viết tắt của hai chúng tôi, anh ta thật sự dùng tâm.

 

Thậm chí không có kích thước tay của tôi anh ta cũng có thể mua được vừa vặn phù hợp.

 

Tôi đeo nhẫn lên ngón tay, nước mắt Thịnh Cảnh liền rơi xuống.

 

Anh ta giả bộ bị sặc khói thuốc, mạnh mẽ ho khan để che giấu.

 

"Không cần áy náy." Tôi mỉm cười lau đi vệt nước mắt trên má.

 

"Chúng ta đều lấy được thứ mình cần mà thôi."

 

Thịnh Cảnh khó hiểu nhìn tôi, nếu anh ta là người công lược, vậy thì tôi nghĩ anh ta sớm nên biết, lúc ấy bác sĩ tâm lý cho tôi hai phương án.

 

Một là thông qua Giang Đông để "cai nghiện."

 

Cái khác, chính là "di tình biệt luyến". (Yêu một người khác)

 

Từ lúc tôi nhìn thấy kịch bản, sau đó khoảnh khắc nhìn thấy anh ta kia, tôi liền có chút nghi ngờ anh ta, nếu đã đưa tới tận tay, không có đạo lý không dùng.

 

Thịnh Cảnh có chút hiểu ra, trầm tư một lúc, sau đó bật cười ha ha hai tiếng.

 

Sau đó lại hút một ngụm thuốc, cười lớn. Tôi cũng cười, anh ta bưng ly rượu vang bên cạnh lên.

 

Tôi cùng anh ta chạm một cái.

 

"Hợp tác vui vẻ, tiểu thư Nam Thiến của tôi."

 

"Vô cùng vui vẻ, Cố Dã tiên sinh của tôi!"

 

Chúng tôi vui vẻ đến lệ rơi đầy mặt....

 

_______

Chào cảm ơn một màn trình diễn cuối cùng kết thúc xuất sắc. Thịnh Cảnh ở trên đài ôm chặt tôi rất lâu không chịu buông tay.

 

"Lần này thật sự tạm biệt rồi, Cố Dã tiên sinh của tôi."

 

"Yên tâm đi đi, tôi sẽ không sao, anh và Giang Đông, ai tôi cũng không yêu."

 

Tôi sẽ không đi yêu người trong số mệnh an bài, càng sẽ không giống một quân cờ đi yêu người đánh cờ, cho dù là cứu rỗi tôi cũng không cam tâm tình nguyện.

 

Lột một tầng da thoát khỏi số mệnh, chỉ là yêu trong mong muốn của tôi, yêu chính là yêu, không vì điều gì khác.

 

Thịnh Cảnh cuối cùng cũng buông tay, xoay người cúi đầu chào cảm ơn.

 

Mà tôi, sau khi trải qua hai trận bị động khắc cốt ghi tâm, cuối cùng có được quyền lợi tự do yêu đương.

 

___Hoàn____

Bình luận

0 bình luận

    Loading...