Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cái kết của phịch thủ đào mỏ - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 08:02:53
Lượt xem: 784

3

Ngày hôm sau, Kiều Kiều mời tôi đi ăn lẩu, quán lẩu gần khu mua sắm, chúng tôi gọi hai ly nước trái cây và bắt đầu ăn, Kiều Kiều bật chức năng buôn chuyện: “Thật sao, Miểu Miểu, cậu thật sự không sợ Tưởng Ngạn lừa cậu sao? Người phụ nữ đó nhìn không giống hắn chút nào." Hàm ý người phụ nữ đó không phải là em gái của Tưởng Ngạn.

Tôi cắn một miếng thịt ba chỉ, nước súp cay ngay lập tức chiếm lấy vị giác, tôi mơ hồ trả lời: “Đừng lo lắng, bình thường Tưởng Ngạn rất tốt với mình, anh ấy trông không có vẻ gì là sẽ lừa dối mình cả."

Kiều Kiều không khỏi thở dài: "Chậc chậc, đúng là phụ nữ đang yêu."

Nhưng chỉ một lát sau, tôi đã bị tát thẳng vào mặt.

Có lẽ món lẩu Tứ Xuyên này quá cay nên bụng tôi không ổn.

"Kiều Kiều, bụng mình hơi khó chịu, mình đi vệ sinh tí nhé."

Sau đó, tôi lấy điện thoại và đi vào nhà vệ sinh.

Khoảng mười phút sau, sau khi rửa tay, tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì chợt cảm thấy có ai đó va vào mình, nhưng lực không lớn.

Quay lại nhìn, tôi thấy một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi đang ngồi dưới sàn, nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã. Đứa trẻ đó mặc bộ quần áo hoạt hình dễ thương, trông giống như một chiếc bánh bao, tôi quỳ xuống đỡ nó dậy.

"Dì, cháu không thể tìm thấy bố." Khi nói điều này, nó bật khóc.

Tôi lập tức vỗ nhẹ vào lưng vỗ về nó: “Dì đưa cháu đi tìm bố, đừng khóc.”

Đứa trẻ ngừng khóc, sau đó ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn tôi, lúc này tôi chợt cứng người. Tôi cảm thấy đứa trẻ này trông rất quen, nhưng lại không thể đoán ra được nó giống ai. Tôi đã nghĩ đến tất cả những người tôi biết trong đầu nhưng vẫn không nghĩ ra được điều gì.

Đi được hai bước, đột nhiên có người ngăn tôi lại.

"Chào cô, đây là con trai tôi."

Người phụ nữ trước mặt tuy trang điểm kỹ càng nhưng vẫn không giấu được nét tiều tuỵ mà thời gian để lại trên gương mặt. Cô ấy trông giống hệt người phụ nữ trong bức ảnh Kiều Kiều gửi cho tôi ngày hôm qua.

“Cô này?” Người phụ nữ vẫy tay trước mặt tôi.

Tôi đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, mỉm cười nói: “Vừa rồi con trai của chị bị lạc, cháu nói đi tìm bố.”

Sau đó, đứa trẻ nhanh chóng lao vào vòng tay của người phụ nữ kia, rồi lại bắt đầu khóc: “Mẹ ơi, sao bố không đến?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cai-ket-cua-phich-thu-dao-mo/2.html.]

Người phụ nữ vội vàng cảm ơn tôi rồi bế con trai bước đi.

Ma xui quỷ khiến, tôi lại đi theo họ.

Cuối cùng người phụ nữ đưa đứa bé lên xe riêng, tôi không nhận được bất cứ thông tin đáng ngờ nào.

Hai ngày sau, Tưởng Ngạn đi công tác về.

4

Hắn có vẻ đã uống rất nhiều, khi mở cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Tôi bước tới đỡ Tưởng Ngạn ngồi trên sô pha, hắn nhanh chóng phàn nàn với tôi: “Miểu Miểu, vẫn là em, chưa bao giờ nổi giận với anh.”

Thực sự giữa tôi và Tưởng Ngạn rất ít khi xảy ra cãi vã, bởi vì tôi luôn quan tâm đến những khó khăn trong công việc của hắn. Tôi luôn trả tiền thuê nhà và phí sinh hoạt hàng ngày, thậm chí tôi còn gửi cho hắn phong bao lì xì màu đỏ trong những ngày lễ.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Khi đến gần Tưởng Ngạn vì muốn giúp hắn sắp xếp quần áo, tôi chợt phát hiện ra một manh mối. Trên cổ áo anh thoang thoảng mùi nước hoa, giống hệt mùi của mẹ đứa bé ở trung tâm thương mại hôm nay, mơ hồ có thể ngửi thấy được.

Nhớ lại những gì người bạn thân nhất đã nói với mình, tim tôi thắt lại.

Lúc này, dù có lý trí đến mấy cũng không nhịn được nữa. Tôi nắm lấy cánh tay Tưởng Ngạn, thản nhiên hỏi: "A Ngạn, anh có chị em ruột gì không?"

Tưởng Ngạn cau mày và trả lời không do dự: "Không, anh là con trai độc nhất trong nhà. Em không biết điều đó sao?"

Suy đoán trong đầu của tôi càng được xác nhận thêm một chút, có lẽ hắn đã uống quá nhiều, khiến Tưởng Ngạn chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên điện thoại của Tưởng Ngạn có tin nhắn, màn hình sáng lên. Sự tò mò thúc đẩy tôi cầm điện thoại di động của hắn lên.

Khách hàng A: [Ông xã, sao anh không về nhà?]

Tôi sửng sốt: Ông xã? Tưởng Ngạn không phải là bạn trai của tôi sao?

Bàn tay cầm điện thoại của tôi lập tức cứng đờ, Tưởng Ngạn đang ngủ ngon lành bên cạnh, tôi vô thức muốn mở điện thoại ra để tìm hiểu, nhưng chợt nhớ ra mình không biết mật khẩu của hắn.

Kể từ ngày yêu nhau, Tưởng Ngạn hiếm khi quá chén như hôm nay, hơn nữa hắn luôn đối xử rất tốt với tôi và không hề có dấu hiệu lừa dối. Có lẽ, khách hàng này chỉ muốn quấy rối hắn?

 

Loading...