Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 123

Cập nhật lúc: 2024-09-14 22:46:04
Lượt xem: 23

Đáng tiếc Quý Tư Hàm cũng không tiếp thu được loại ám chỉ này. Hoặc là nói, ám chỉ cô nhận được không giống với những gì Kỷ Yến Xuyên nghĩ.

"Cái kia..." Cô bất giác l.i.ế.m liếm đôi môi hơi khô.

"Anh có từng nghĩ tới, cảnh trong mơ và hiện thực là trái ngược nhau không?”

“Cũng không phải là không có khả năng, nhưng sự thật là em chính là người trong mộng của anh." Kỷ Yến Xuyên chú ý tới động tác của cô, rót cho cô chén trà.

“Cám ơn." Quý Tư Hàm cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cầm lấy chén trà uống một hơi hết sạch.

Trong lúc nhất thời cô có chút trầm mặc, hứng thú vốn có đối với Kỷ Yến Xuyên đều biến mất hầu như không còn.

"Anh không sợ chuyện trong mộng của anh trở thành sự thật sao?" Cô khó khăn hỏi, hai tay cầm chén trà, khớp ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch.

"Lỡ như anh thật sự bị em liên lụy, xảy ra tai nạn xe cộ thì sao?"

Kỷ Yến Xuyên cũng chú ý đến sự căng thẳng của cô, cho rằng giấc mơ của anh làm cô sợ hãi.

“Giống như em nói, giấc mơ và hiện thực có lẽ là tương phản." Kỷ Yến Xuyên an ủi cô.

“Hiện thực có thể là chúng ta đều tốt. Hơn nữa, anh có phòng bị.”

Anh lấy điện thoại ra, đưa cho Quý Tư Hàm một đoạn video.

Đây là một đoạn video được sản xuất, trong đó một nhân vật hoạt hình băng qua đường và một chiếc xe hơi lao đến và hất bay.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, khi ô tô sắp đụng tới, nhân hoạt hình bỗng nhiên bị thứ gì đó giống như bong bóng bao bọc, cả người tuy rằng bị đụng bay lại nặng nề rơi xuống, nhưng trên người lại không bị bất kỳ thương tổn gì.

“Đây là dự án mới anh đầu tư."

Kỷ Yến Xuyên hời hợt nói: "Em cảm thấy thế nào?”

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Quý Tư Hàm được đổi mới thế giới quan. Khái niệm này mười năm sau cô cũng từng thấy qua, nghe nói vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, có thể giảm bớt tỷ lệ tử vong do tai nạn xe cộ một cách hữu hiệu.

Không nghĩ tới Kỷ Yến Xuyên hiện tại liền bắt đầu nghiên cứu.

Ánh mắt cô nhìn Kỷ Yến Xuyên liên tục thay đổi, thân thể vốn khẩn trương cũng thả lỏng xuống.

“Dự án này rất thú vị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-123.html.]

Cô thật sự rất hứng thú: “Nhưng nghiên cứu phát triển hẳn là có độ khó nhất định.”

“Đúng là gặp một số vấn đề khó khăn, nhưng anh cảm thấy đều có thể giải quyết." Trên người Kỷ Yến Xuyên tràn ngập sức mạnh giàu nứt đố đổ vách.

"Tranh thủ năm sau sẽ ra mắt sản phẩm mới.”

Quý Tư Hàm tính toán thời gian, cảm thấy Quý Thanh Sơn hẳn là sẽ không hành động sớm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Quý Tư Hàm khôi phục như thường: "Theo lý mà nói, người bình thường mơ thấy loại mộng này, không phải là sẽ tránh xa sao?”

Kỷ Yến Xuyên nở nụ cười: "Anh cũng muốn tránh xa. Đáng tiếc..."

Anh dịu dàng nhìn Quý Tư Hàm, trong mắt như có rất nhiều lời muốn nói.

Quý Tư Hàm có chút không được tự nhiên nhìn về nơi khác, làm bộ như không chú ý tới ánh mắt Kỷ Yến Xuyên.

[Vẫn nên tránh xa anh ấy một chút thì tốt hơn.]

[Không thể mang nguy hiểm đến cho anh ấy.]

Quý Tư Hàm có chút mất mát nghĩ.

Kỷ Yến Xuyên nhíu chặt mày, có chút thất vọng.

“Thời gian không còn sớm." Quý Tư Hàm đứng lên.

“Bạn em còn ở khách sạn chờ. Em về trước đây.”

“Để anh tiễn em." Kỷ Yến Xuyên cũng đứng dậy theo.

Hai người trầm mặc ngồi lên xe, dọc theo đường đi một câu cũng không nói.

Quý Tư Hàm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tâm sự nặng nề. Kỷ Yến Xuyên nhìn bóng dáng Quý Tư Hàm, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp.

Maybach chậm rãi dừng ở cửa khách sạn, Quý Tư Hàm lần này không cho Kỷ Yến Xuyên cơ hội mở cửa cho cô, lúc Kỷ Yến Xuyên xuống xe, cô cũng mở cửa xuống xe.

“Không cần tiễn em." Quý Tư Hàm ngẩng đầu nhìn Kỷ Yến Xuyên, nửa khuôn mặt của anh giấu trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường cong sắc bén của hàm dưới, không thấy rõ biểu cảm.

“Thầy Kỷ, cám ơn thầy tối nay đã mời em ăn cơm, đồ ăn rất ngon." Cô nói lời cảm ơn theo quy củ.

Khoảng cách giữa hai người vốn đã kéo gần lại trở nên xa cách.

Loading...