Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cả Nhà Hạnh Phúc - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-10-08 09:29:04
Lượt xem: 3,149

7

 

Ta dẫn theo lão nhị và những người được thuê, tìm thầy thợ để đào một cái hang ở vị trí cao nhất trong trấn Giang Lăng, và một vài cái hầm bí mật khó phát hiện.

 

Sau nạn đói, cả trấn Giang Lăng, chỉ có Thiền Quyên sống sót vì vương gia cứu.

 

Những người khác đều chết.

 

Không phải c.h.ế.t đói, mà sau nạn đói, lũ lụt ập đến.

 

Nước lũ trong một đêm nhấn chìm toàn bộ trấn Giang Lăng, cuốn trôi tất cả khi họ còn đang say ngủ, chôn vùi họ dưới dòng nước.

 

Trong làng có tổng cộng bốn mươi hộ, ta dặn thầy thợ xây dựng sao cho có thể chứa được một trăm người.

 

Trong loạn lạc không thể sống một mình, đến lúc đó, ngay cả người tốt nhất cũng sẽ bị cuộc sống ép đến đường cùng, làm ra những chuyện tội lỗi.

 

Chi bằng đoàn kết lại, có lẽ lòng người đồng lòng, ngược lại sẽ sống sót được.

 

Sau khi hang động được xây xong, mùa thu cũng đã qua.

 

Mỗi đêm, ta đều mang các loại rau khô và bột mì đã xay lên núi cất giấu.

 

Lão nhị và gia đình hắn không biết ta đang làm gì, may mà uy thế của nguyên chủ còn đủ, bọn họ không dám hỏi.

 

Qua đông, trên trấn có nhiều thương nhân đến thu mua gạo thóc.

 

Khi lão nhị về báo cho ta, tay cầm đũa của ta khựng lại, cuối cùng nạn đói cũng đến.

 

Vì tin tức không thông suốt, khí hậu các vùng lại khác nhau, nên mức độ lan rộng của nạn đói cũng không giống nhau.

 

Trấn Giang Lăng nhờ gần sông nên là nơi nạn đói đến muộn nhất.

 

Nhưng bên ngoài trấn Giang Lăng, nhiều nơi đã có xác c.h.ế.t đầy đồng, người dân phải ăn thịt lẫn nhau.

 

Dân làng thấy giá mua gạo cao, ai nấy đều nôn nóng. Thấy có người thực sự đổi được nhiều bạc, họ liền hành động ngay.

 

Người mua thóc lấy cớ là gia đình có người già mừng thọ, muốn làm việc thiện phát cháo, vì thiếu thóc nên mới mua với giá cao, đủ rồi thì ngừng mua.

 

Nhà họ Trương là một địa chủ có chút tiếng tăm, nên những người kia đã nhắm đến từ trước khi đến trấn Giang Lăng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ca-nha-hanh-phuc/phan-7.html.]

 

May mắn thay, ta đã nhờ người giả trang thành phú thương đến nhà thương lượng mua lương thực, trước mặt cả làng, mang toàn bộ số lương thực trong nhà đi.

 

Số lương thực này quá nặng, vận chuyển lên núi vào ban đêm không chỉ nguy hiểm mà âm thanh phát ra cũng rất dễ bị phát hiện.

 

Mọi người chỉ biết lương thực nhà ta đã bị người mua hết, nhưng không ai hay rằng, sau khi chuyển hướng, toàn bộ lương thực đó đã được đưa lên núi.

 

Những kẻ nhắm vào nhà họ Trương không còn cách nào khác, vì ngay cả giữa các phú thương cũng có phe phái và không phải lúc nào cũng hòa thuận.

 

Nhờ vậy, ta đã thoát khỏi một kiếp nạn.

 

Cho đến khi trên trấn xuất hiện nhiều dân chạy nạn, mọi người mới biết mình đã bị lừa.

 

Trưởng làng là một người lão luyện, ông đã từng chứng kiến những cảnh này trong quá khứ, không phải là chuyện hiếm. Ông liền triệu tập trai tráng trong làng, đốn cây, vận chuyển đá để xây tường, chặn tất cả các con đường vào làng.

 

Khi gặp nguy nan, ai nấy đều phải lo cho mình trước.

 

Nhiều năm trước, cũng đã có một trận nạn đói, trưởng làng vì lòng tốt mà cưu mang dân chạy nạn, nhưng kết cục là có những kẻ sau khi no nê, lại dòm ngó phụ nữ trong làng.

 

Lần nạn đói này nặng hơn nhiều so với trước, trưởng làng không muốn để chuyện cũ tái diễn.

 

Nạn đói kéo dài suốt hai năm, cả làng ai cũng khốn đốn, không còn lương thực để nấu ăn. Nhà ta cũng không ngoại lệ, ai nấy đều gầy gò vàng vọt.

 

Lão nhị không chịu được nữa, hỏi ta: "Mẹ, nhà mình có nhiều lương thực như vậy, sao còn phải sống kham khổ như thế, đủ để nuôi cả làng mà."

 

Ta lườm hắn: "Không lo thiếu mà chỉ lo bất bình đẳng.”

 

"Vào thời điểm này, khi ai cũng thiếu, mọi người mới có thể đoàn kết vượt qua khó khăn.”

 

"Nhưng nếu để họ biết nhà ta có nhiều lương thực như vậy, lúc đó chúng ta sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào."

 

"Mẹ, dù như vậy, chúng ta ở trong nhà lén ăn chẳng phải là được rồi sao! Sao phải đến mức này, mẹ xem bọn trẻ gầy đến thế nào rồi."

 

"Người đói và người chưa từng đói, nhìn có giống nhau không? Ngươi tưởng mọi người là kẻ ngốc cả sao?"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Trong làng, mọi người dần dần bắt đầu đến hỏi vay lương thực, rau dại trên núi cũng đã bị đào hết.

 

Khi họ đến nhà ta, nhìn thấy trong bát chỉ là canh khoai lang, ai nấy đều thở dài: "Trước đây, thứ này chỉ để cho lợn ăn thôi."

 

Ta: "…"

Loading...