Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cả Nhà Cùng Tái Sinh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-06 14:15:23
Lượt xem: 723

1.

Bữa tối hôm đó, chị dâu tôi thông báo một tin vui: Chị đã mang thai.

Anh tôi sững sờ. Mẹ tôi khóc. Bố tôi cười. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.

Kiếp trước, vào ngày chị dâu tôi thông báo mang thai, cô bạn thanh mai trúc mã của anh tôi đã mang giấy khám thai đến và yêu cầu anh tôi chịu trách nhiệm. Anh tôi, người luôn trung thực cả đời, lần đầu gặp phải chuyện này cũng bối rối đến mức lỡ mất cơ hội giải thích tốt nhất.

Chị dâu tưởng rằng anh tôi thực sự đã làm điều có lỗi với mình, sau khi tranh cãi với thanh mai vài lần, chị bị tức giận đến mức sẩy thai. Sau khi sẩy thai, chị không nghe lời khuyên can của bố mẹ tôi mà nhanh chóng ly dị với anh tôi.

Sau khi ly hôn, anh tôi bị rối loạn tinh thần, cuối cùng do áp lực từ nhiều phía, đành mơ màng kết hôn với thanh mai. Không lâu sau khi kết hôn, thanh mai lộ rõ bản chất. Cô ta không những không mang thai mà còn nhắm vào ngôi nhà sắp được đền bù giải tỏa của gia đình tôi. Khi tiền đền bù được chuyển đến, cô ta đã cuỗm toàn bộ số tiền và bỏ trốn. Bố mẹ tôi trong lúc đi tìm cô ta đã gặp tai nạn xe và qua đời ngay tại chỗ. Anh tôi hoàn toàn phát điên. Còn tôi, cuối cùng mắc ung thư và c.h.ế.t trong một đêm tuyết rơi không ai hay biết.

2.

Sau khi bình tĩnh lại, cả gia đình quyết định ăn mừng một cách thật tốt. Dù sao từ ngày biết mình sống lại, cả gia đình đã cẩn thận sống theo quỹ đạo của kiếp trước, cuối cùng cũng không uổng công sức của mọi người cũng chờ được đến ngày này.

Chị dâu tôi là người duy nhất trong gia đình không sống lại, cũng là người hạnh phúc nhất trong gia đình. Ngày đầu tiên sau khi sống lại, anh tôi đã tuyên bố: nhất định phải đối xử tốt với chị dâu, không ai được bắt nạt chị ấy. Bố mẹ tôi gật đầu lia lịa, chỉ có tôi là lườm một cái.

Anh tôi phát điên sớm, bố mẹ tôi mất sớm, họ không biết rằng thực ra chị dâu mới là đại gia ẩn mình. Tôi sống lại cũng không nói cho họ biết, bố của chị dâu là người giàu nhất thành phố chúng tôi. Chị dâu chọn anh tôi vì thấy anh ấy trung thực, bất chấp sự phản đối của bố mẹ, giấu kín thân phận và lấy anh tôi.

Kiếp trước, sau khi ly hôn, chị dâu tôi không tái hôn, kế thừa công ty của bố mình, cuối cùng trở thành nữ tỷ phú đầu tiên của tỉnh chúng tôi. Kiếp này, nghe tin chị dâu mang thai, bố mẹ tôi liền đi chợ ngay lập tức, vung tay mua toàn những thứ chị ấy thích ăn. Anh tôi sợ tôi giận, dúi cho tôi hai trăm tệ, bảo tôi đi nhà hàng mua chút đồ tôi thích ăn nhưng tôi không nhận.

Sau khi kết hôn, anh tôi vốn không giàu có đã giao toàn bộ lương cho chị dâu, hai trăm tệ này không biết anh ấy đã dành dụm bao lâu mới có.

3.

Khi ăn cơm, tôi nhìn đồng hồ trên tường. Đến giờ, cửa bị gõ. Tôi nhìn anh trai ra hiệu: Đến rồi.

Tay bố mẹ tôi hơi run, tôi liếc nhìn họ, xem kìa, đâu giống những người đã trải qua sóng gió sống lại chứ? May mà họ nhanh chóng trấn tĩnh lại, tiếp tục mỉm cười gắp thức ăn cho chị dâu. Nhiệm vụ mở cửa giao cho tôi, vừa mở cửa, Phan Liên Liên đẩy tôi ra đi thẳng đến chỗ anh tôi.

"Hà Tịch, đồ phụ bạc này, đều là việc tốt của anh làm!"

Phan Liên Liên vứt giấy khám thai lên bàn, "Tôi mang thai rồi, đứa bé là của anh."

Chị dâu theo phản xạ nhìn anh tôi, anh ấy nhanh hơn một bước ôm lấy chị, lo lắng nói: "Vợ ơi, cô ta vu oan anh, đời này anh chỉ có mình em, cô ta đang gài bẫy."

Chị dâu bị hành động của anh ấy làm ngẩn ngơ. Dù sao trước mặt người ngoài, anh ấy chưa bao giờ ôm chị chứ đừng nói trước mặt bố mẹ tôi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ca-nha-cung-tai-sinh/chuong-1.html.]

Không lâu sau, chị đỏ mặt, "Anh... anh buông em ra trước đã."

"Không buông! Nghe anh nói, lần trước đi dự tiệc họp lớp, anh ngủ ở nhà bạn. Nhưng tối đó anh ngủ cùng bạn, ai biết cô ta thừa lúc anh say rượu chạy lên giường anh, còn giả vờ như chúng ta đã xảy ra chuyện gì. Bạn anh có thể làm chứng! Anh không hứng thú với phụ nữ khác, anh chỉ có hứng thú với em."

Chị dâu cúi mặt xuống tận đầu gối, "Anh đừng nói nữa."

Phan Liên Liên sững sờ. Cô ta không tin nổi nhìn anh tôi, "Hà Tịch, tôi trong sạch theo anh, sao anh lại vô lương tâm như vậy?"

Anh tôi nhìn chị dâu đắm đuối, "Lương tâm tôi sớm bị vợ ăn rồi. Cô còn việc gì khác không? Không thì đừng quấy rầy bữa tiệc của chúng tôi."

Phan Liên Liên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, "Tôi mang thai con anh, với mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta, chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm sao?"

Cuối cùng anh tôi cũng nhìn cô ta, nhưng chỉ liếc một cái, "Cô có bằng chứng chứng minh đứa bé trong bụng là của tôi không?"

"Trừ anh ra, tôi không có người đàn ông nào khác!"

Biểu cảm của anh tôi như nuốt phải thứ gì đó ghê tởm,

"Cô không bán được vậy à? Gài bẫy cũng phải tìm người đã có gia đình? Có đụng vào cô hay không, chẳng lẽ tôi không biết?"

4.

Phan Liên Liên rời đi trong trại thái khóc lóc bỏ chạy. Bố mẹ tôi cười lớn vì đứa con trong bụng chị dâu đã được bảo vệ. Tôi giơ ngón cái lên với anh trai mình.

Ba năm trước, khi anh tôi sống lại, đó là đêm tân hôn của anh và chị dâu. Anh ôm bố mẹ khóc, nói rằng kiếp trước bị Phan Liên Liên làm cho tức giận đến mức không kịp biện hộ, dẫn đến việc Phan Liên Liên lợi dụng tình thế. Sau đó, chị dâu sảy thai, không chịu gặp mặt chúng tôi, chặn hết mọi liên lạc với cả gia đình, khiến chúng tôi không thể giải thích kịp thời, dẫn đến kết cục bi thảm như vậy.

Sau khi sống lại, anh trai tôi luôn nói với tôi một câu: "Kiếp trước đến khi phát điên anh mới nhận ra chị dâu quan trọng hơn mạng sống của anh. Nếu không phải em cản lại, anh đã đốt nhà họ Phan ngay khi sống lại rồi." May mắn là kiếp này anh đã nhanh tay, trước tiên giữ chặt chị dâu.

Vụ ầm ĩ của anh khiến chị dâu cả bữa ăn không dám ngẩng đầu lên, ăn xong vội vàng về phòng. Đêm đến, anh lén lút đến tìm tôi: "Kiếp trước anh phát điên lâu quá, quên mất Phan Liên Liên sau đó làm gì. Em còn nhớ chứ?"

Kiếp trước, vì để chị dâu tôi tuyệt vọng, Phan Liên Liên đã lấy được camera giám sát từ nhà bạn của anh trai tôi rồi nhờ người sửa lại nội dung giám sát. Chị dâu tôi xem xong, hiểu lầm và cắt đứt hoàn toàn liên lạc với anh trai tôi. 

Nghĩ lại thì chắc giờ này Phan Liên Liên đang trên đường đến nhà bạn anh tôi để sửa camera, nhưng tiếc rằng kế hoạch của cô ta sẽ thất bại. Mấy ngày trước tôi đã đến nhà bạn của anh trai và lấy được video giám sát cũng như xóa sạch dữ liệu.

Thực ra hôm đó anh trai tôi không hề say, vì để bản thân không bị Phan Liên Liên lợi dụng, anh ấy còn mặc kín đáo. Chính tôi đã bảo anh ấy bình tĩnh, nếu không tôi sợ mọi chuyện sẽ không theo hướng này và chúng tôi không thể trả thù. 

Khi về, tôi đưa bản sao video cho anh trai, anh cảm kích nhìn tôi: "Không uổng công anh thương em. Chờ anh giải thích rõ với chị dâu, nhất định sẽ tìm cho em một người chồng tốt."

Tôi liếc nhìn anh: "Với con mắt của anh, lo hiểu rõ chị dâu trước đi rồi nói sau." Ngay cả vợ mình cũng chưa hiểu rõ, ai cho anh tự tin tìm chồng cho tôi?

Loading...