Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng - Tiểu thuyết - Chương 73: Cửu Cửu, Mau Khen Đại Ca Một Tiếng Đi!

Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:04:39
Lượt xem: 84

Đội tuần tra kinh thành không chút nương tay, đang đuổi những người tị nạn đi.

Những người tị nạn bị đuổi đi, nhìn qua có vẻ khỏe mạnh, nhưng thực ra, dưới lớp quần áo của họ, da đã bắt đầu nổi mụn nhọt. Vì mùa đông, họ mặc nhiều quần áo nên không thể thấy rõ, và khi đi, họ cũng có chút mệt mỏi.

Họ ăn uống nhiều là vì đã đói rất lâu rồi, cảm giác sắp c.h.ế.t đói khiến họ vội vàng ăn uống.

Bây giờ, khi họ bất ngờ bị đuổi ra khỏi thành, cảm thấy không còn đường sống nữa, từng người đều khóc ròng.

Tiếng khóc chói tai, vang tận trời cao.

Đúng lúc này, phu thê Đoan Vương gia cùng Phượng Thái Vi xuất hiện.

Họ vừa mới lang thang gần quán trà, trông thấy đoàn người của Chiêu Ninh Đế trong trang phục vi hành, ban đầu muốn tiến lên bái kiến, nhưng không ngờ lại nghe được những lời Chiêu Ninh Đế và Đại Hoàng tử nói.

Vào fb của tài khoản Chu Yêu Yêu để xem trước 10 chương tại: https://www.facebook.com/profile.php?id=61566541635062

Họ cũng biết rằng Chiêu Ninh Đế muốn nhận những người tị nạn, nhưng lo ngại việc này sẽ ảnh hưởng đến vẻ mỹ quan của kinh thành, nên không tiếp nhận.

Lúc này, họ tới giúp những người tị nạn cải thiện ngoại hình.

Phượng Thái Vi hào hứng nói: "Cha, mẹ, chỉ cần chúng ta giúp những người tị nạn này cải thiện ngoại hình, khiến họ gọn gàng, lịch sự, không còn làm ảnh hưởng đến vẻ mỹ quan của kinh thành nữa, hoàng bá bá biết được nhất định sẽ rất vui."

Đoan Vương gia cười đồng tình: "Đúng vậy. Có khi hoàng bá của con vui mừng, còn sẽ đưa con vào cung lần nữa, sủng ái con."

Vương phi mắt ánh lên kỳ vọng: "Ngày tốt của chúng ta sắp tới rồi."

Phượng Thái Vi hừ lạnh: "Cái tên bất nam bất nữ lão Thập Bát kia, sẽ chẳng thể đắc ý được bao lâu nữa."

"Phải," Đoan Vương gia tán đồng.

Từ khi gia đình Đoan Vương gia bị trục xuất khỏi cung, phủ Vương gia không còn oai phong như trước, ai gặp cũng chỉ trỏ, cuộc sống không dễ chịu chút nào.

Để giành lại sủng ái, họ đã tốn bao nhiêu tâm tư.

Thậm chí không tiếc bỏ ra khoản lớn bạc và nhân lực để giúp những người tị nạn cải thiện ngoại hình.

"Ngươi, đi lo bên phía đông, ngươi lo phía tây, những người còn lại đi theo ta," Đoan Vương gia ra lệnh.

Thống lĩnh đội tuần tra kinh thành thấy Đoan Vương gia đột nhiên xuất hiện, cản trở họ đuổi người tị nạn, còn cho người tiếp xúc gần với tị nạn, vội vàng tiến lên ngăn lại.

"Điện hạ, Hoàng thượng có lệnh, không được tiếp xúc gần với tị nạn, ngài mau dẫn gia đinh hộ vệ rời đi đi."

"Nếu không chẳng may nhiễm dịch bệnh, sẽ không hay đâu."

Mặc dù thống lĩnh cũng thấy chuyện dịch bệnh thật vô lý, nhưng vì trách nhiệm, vẫn khuyên nhủ vài lời.

"Có dịch bệnh gì chứ!" Đoan Vương gia phẩy tay không để ý, "Bản vương không phải loại người dễ dọa đâu."

"Đó là lệnh của Hoàng thượng."

"Ý của Hoàng thượng bản vương rõ nhất," Đoan Vương gia nói: "Hoàng thượng lấy cớ dịch bệnh đuổi tị nạn ra ngoài là để không làm xấu kinh thành, mà quốc khố thì trống rỗng, không thể nào sắp xếp cho tị nạn. Nếu bản vương bỏ tiền ra giúp Hoàng thượng giải quyết vấn đề, Hoàng thượng vui mừng tất sẽ ban thưởng hậu hĩnh."

Thống lĩnh nghe xong, có phần động lòng, "Thật sao?"

Đoan Vương gia muốn nhanh chóng thực hiện kế hoạch, giọng đầy chắc chắn: "Đương nhiên là thật, việc này bản vương có cần phải lừa ngươi không?"

"Tất nhiên không cần."

"Vậy ngươi còn muốn cản ta sao?" Đoan Vương gia hỏi đầy ẩn ý.

"Không."

Thống lĩnh không chỉ không cản, còn có chút hứng thú muốn theo Đoan Vương gia làm việc.

Hắn ta nịnh nọt nhìn Đoan Vương gia nói: "Điện hạ, ngài xem tị nạn nhiều thế này, thêm một người thêm một phần sức, tiểu nhân có thể giúp ngài cùng cải thiện ngoại hình cho họ được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ca-nha-bao-quan-deu-dua-vao-doc-tieng-long-cua-ta-de-giu-mang-tieu-thuyet/chuong-73-cuu-cuu-mau-khen-dai-ca-mot-tieng-di.html.]

Như vậy, nếu sau này luận công ban thưởng, hắn ta cũng có phần.

Thống lĩnh này nhiều năm chưa được thăng chức, đây là một cơ hội tốt.

"Tất nhiên là được." Đoan Vương gia nói: "Nhưng ngươi phải giữ bí mật giúp ta, chờ khi thành công, chúng ta sẽ cho Hoàng thượng một bất ngờ lớn!"

"Được, tất cả đều nghe theo điện hạ."

Thống lĩnh không còn đuổi người nữa, còn dẫn người cùng đội của Đoan Vương gia chăm sóc cho tị nạn, từng người một tiếp xúc gần gũi với họ.

...

Chiêu Ninh Đế sau khi nghỉ ngơi một lúc liền trở về, điều tra chuyện tị nạn. Quả thật có người cố tình che giấu thông tin, không báo cáo lên trên.

Hoàng đế đã ra chỉ dụ trách phạt tất cả các quan viên liên quan, phạt họ nửa năm bổng lộc để răn đe.

Một trong số đó chính là thống lĩnh đội tuần tra kinh thành.

Thống lĩnh này thật gan dạ, dù đã bị phạt vẫn âm thầm giúp đỡ Đoan Vương gia.

Ngày hôm sau, Cửu Cửu lại cùng Đại Hoàng tử và Thập Tam Hoàng tử ra ngoài ăn bánh bao.

Mặc dù họ có thể sai người mang bánh về ăn, nhưng bánh bao mang về không ngon như bánh mới ra lò, nên cả ba đều muốn ăn bánh bao nóng hổi.

Đến quán bánh bao ngồi xuống, chủ quán vừa nhìn đã nhận ra vị khách quý là Đại Hoàng tử và Cửu Cửu.

Ông vội vàng tiếp đón: "Hai vị quý nhân, các ngài lại đến à? Ăn bánh bao phải không?"

"Phải." Đại Hoàng tử lấy ra một thỏi bạc, đặt lên bàn, nói: "Mang hai mươi..." Dừng một chút, liếc nhìn Thập Tam Hoàng tử, tên ngốc này, hắn cũng phải chăm lo cho tốt, "Mang ba mươi xửng lên đi!"

Chủ quán cười nói: "Quý nhân, bánh bao sẽ lên ngay, chỉ là, hôm nay không cần trả tiền, tiểu nhân mời các ngài, xem như đền đáp ân tình mà các ngài đã giúp quán nhỏ này."

Cổ nhân có câu, "biết ơn phải trả nghĩa."

Chủ quán là người biết ơn.

Gần đây quán bánh bao làm ăn rất tốt, ông luôn muốn cảm ơn Đại Hoàng tử và Cửu Cửu, nhưng chưa có cơ hội. Giờ thì có rồi, ông phải nắm lấy ngay.

Nói xong, chủ quán liền rời đi, sợ Đại Hoàng tử và Cửu Cửu từ chối.

Đại Hoàng tử mỉm cười, nói: "Cửu Cửu, thấy đại ca lợi hại chưa? Ăn bánh bao còn không cần trả tiền, mau khen đại ca một tiếng đi."

"Đồ không biết xấu hổ!" Thập Tam Hoàng tử chế giễu: "Lớn vậy rồi còn ăn chực uống chực."

"Đồ ngốc, ngươi biết gì chứ?"

"Ta cái gì cũng biết." Thập Tam Hoàng tử đáp.

"Hứ." Đại Hoàng tử hừ lạnh một tiếng, "Xem ngươi ngốc nên ta không chấp với ngươi." Sau đó quay sang Cửu Cửu, "Cửu Cửu, mau khen đại ca một tiếng đi."

Lời vừa dứt, Phượng Thái Vi xuất hiện trước mặt Cửu Cửu và Đại Hoàng tử, nàng ta nhếch miệng cười lạnh, vẻ mặt đầy ngạo mạn.

Phía sau nàng ta là vài tên gia nhân, tất cả đều cùng một thái độ kiêu căng.

"Cửu Cửu, đang ăn bánh bao à?" Phượng Thái Vi hỏi với giọng khinh bỉ: "Lúc còn trong lãnh cung chưa ăn đủ sao?"

"Này, ngươi nói bậy gì thế?" Đại Hoàng tử có chút không hài lòng.

"Đại ca, chuyện này không liên quan đến huynh. Hơn nữa, huynh không phải ghét cái tên Phượng Cửu Cửu này sao? Tại sao không đứng về phía muội?"

"Ta sắp được hoàng bá sủng ái lại rồi, còn cái tên Phượng Cửu Cửu, bất nam bất nữ này, sớm muộn gì ta cũng đưa nó về lãnh cung."

"Nếu huynh cứ dính lấy nàng ta thì sẽ bị ảnh hưởng không tốt."

Dù tuổi nhỏ, nhưng lúc nói, ánh mắt Phượng Thái Vi đầy ngạo nghễ và độc ác, trông còn dữ hơn cả người lớn.

Loading...