Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng - Tiểu thuyết - Chương 137: Hoàng thượng khi nào cho chúng ta một lời giải thích, khi đó chúng ta sẽ thả công chúa

Cập nhật lúc: 2024-10-23 01:17:12
Lượt xem: 21

Tề Trung Thư sống đến từng tuổi này, chưa bao giờ gặp một đệ tử cuối cùng khó thu nhận đến thế.

Tề Trung Thư cũng có tính khí của mình.

Ông ta tức giận, tay chắp sau lưng, mặt căng thẳng, nổi giận nói với Cửu Cửu: "Công chúa, người thật sự không muốn làm đệ tử cuối cùng của ta sao? Ta..."

Cửu Cửu sợ rằng Tề Trung Thư sẽ khiến phụ hoàng mình hạ chỉ, ép buộc nhận nàng làm đệ tử.

Vị Tề Trung Thư này, chưa thu nhận nàng làm đệ tử cuối cùng mà đã hung dữ thế này, nếu thu nhận rồi, chẳng phải nàng sẽ bị hành hạ đến c.h.ế.t sao?

Cửu Cửu nhận thua, quỳ xuống đất, ngắt lời Tề Trung Thư và tự giễu nói: "Đại nhân, ta vừa ngốc vừa khờ, chậm hiểu và vụng về, không xứng đáng làm đệ tử cuối cùng của ngài."

"Không, người rất thông minh." Tề Trung Thư nghiêm túc nói: "Nếu không thông minh, ta đã không nhất định phải nhận người làm đệ tử cuối cùng."

"Không không, đại nhân hiểu nhầm rồi, đến hai cái bánh bao ta còn đếm không nổi."

"Ta thật sự rất ngốc."

"Ngốc đến mức không thể tưởng tượng nổi."

"Xin ngài làm ơn, nhận người khác làm đệ tử cuối cùng, tha cho ta đi?"

Cửu Cửu vừa nói vừa khẩn thiết dập đầu hai cái.

Tề Trung Thư thở dài, nhức đầu, nhắm mắt suy nghĩ mình đã tạo nghiệp gì mà khổ thế này. Khó khăn lắm mới gặp được một đứa trẻ thông minh hợp nhãn, muốn dạy dỗ để thành tài, từ đó lưu danh trăm đời, nhưng đứa trẻ này lại hành ông đến mức này.

Nàng thà hạ thấp bản thân chứ không muốn bái ông làm thầy.

Nàng dường như coi ông là kẻ nguy hiểm.

Ông đáng sợ lắm sao?

Ông không nghĩ vậy!

Lợi dụng lúc Tề Trung Thư đang nhắm mắt suy nghĩ, Cửu Cửu liền bò ra, tay chân nhanh nhẹn, như một con khỉ nhỏ, lẻn đi rất nhanh, thậm chí còn chui vào bụi cỏ để tránh bị phát hiện.

Một lúc lâu sau, khi không nghe thấy tiếng Cửu Cửu nữa, Tề Trung Thư mở mắt, nhìn về phía trước.

Nhưng trước mặt đâu còn bóng dáng của tiểu công chúa?

Tề Trung Thư tự trách mình, vỗ trán một cái: "Tiểu công chúa như con khỉ nhỏ, vừa thông minh vừa lanhlẹ, sao ta lại nhắm mắt suy nghĩ cơ chứ? Giờ thì xong rồi, nàng lại chạy mất."

“Công chúa, đợi ta với.”

Tề Trung Thư không cam lòng, lại chạy đi tìm Cửu Cửu.

.

Vào fb của tài khoản Chu Yêu Yêu để xem trước 10 chương tại: https://www.facebook.com/profile.php?id=61566541635062

Sau khi lẻn đi, Cửu Cửu chuẩn bị ra khỏi cung.

Lần này, nàng đi cùng Thái tử ra ngoài cung.

Từ sau khi thành thân với Dư Uyển Âm, Thái tử rất ít ra ngoài làm việc, hai người mới cưới, đang trong giai đoạn ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên Thái tử ra ngoài làm việc.

Làm việc gì ư?

Tìm Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử vì trận bão tuyết mà bị mắc kẹt ở Huyện Tiều Thụ, Chiêu Ninh Đế cố ý không phái người cứu viện, muốn Nhị Hoàng tử giả này tự sinh tự diệt. Sau khi vụ việc tuyết tai được giải quyết, Nhị Hoàng tử cũng không còn tin tức, trong Huyện Tiều Thụ cũng không thấy bóng dáng hắn.

Mọi người đều ngầm thừa nhận rằng Nhị Hoàng tử đã chết.

Không ngờ gần đây lại có tin về Nhị Hoàng tử.

Thái tử được lệnh điều tra, hoặc có thể nói, được lệnh bí mật xử lý Nhị Hoàng tử.

Nhưng tin về Nhị Hoàng tử đến quá bất ngờ, hành tung của hắn cũng không rõ ràng.

Thái tử đi điều tra cũng khó mà tìm ra được.

Thái tử vừa nắm tay Cửu Cửu ra khỏi cung vừa thử thăm dò: "Nhị Hoàng tử chưa chết, lần này huynh đi tìm, không biết có thể tìm thấy hắn ở Huyện Tiều Thụ hay không?"

Thái tử muốn nghe xem Cửu Cửu nghĩ gì, hy vọng có thể biết được hành tung của Nhị Hoàng tử từ nàng.

Như vậy, việc tìm người sẽ dễ dàng hơn nhiều.

【Vị hoàng tử giả đó sao!】

【Hắn thật cứng đầu, vẫn chưa c.h.ế.t ư?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ca-nha-bao-quan-deu-dua-vao-doc-tieng-long-cua-ta-de-giu-mang-tieu-thuyet/chuong-137-hoang-thuong-khi-nao-cho-chung-ta-mot-loi-giai-thich-khi-do-chung-ta-se-tha-cong-chua.html.]

【Hắn mất tích đã lâu, mọi người đều nghĩ hắn c.h.ế.t rồi.】

【Thái tử ca ca nếu muốn tìm thì nhất định phải đến rừng rậm phía tây của Huyện Tiều Thụ. Trong sách có viết, ở đó có một căn nhà gỗ, là nơi Nhị Hoàng tử thường lui tới. Nếu hắn chưa chết, chắc chắn hắn sẽ ở đó.】

【Nhưng làm sao để Cửu Cửu nói điều này cho Thái tử ca ca đây?】

【Cửu Cửu cần nghĩ ra một cách.】

Cửu Cửu nghiêng đầu suy nghĩ cách. Thái tử vui mừng cười, chuẩn bị ngay lập tức dẫn người đi đến rừng rậm phía tây Huyện Tiều Thụ để bắt người.

Những điều Cửu Cửu tiết lộ từ trong tâm trí chưa bao giờ sai.

Lần này, chắc chắn Thái tử cũng sẽ dựa vào đó để giải quyết Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử là một mối họa, giữ lại chỉ có hại chứ không lợi.

Vì đại cục lâu dài, hắn phải được giải quyết.

Thái tử dẫn người rời đi vội vã, đi được vài bước, bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại và cử một số người đáng tin cậy bảo vệ Cửu Cửu, dặn dò phải đưa Cửu Cửu trở lại cung đúng giờ sau khi nàng dạo chơi.

Cửu Cửu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không kịp.

Nàng ngơ ngác nhìn bóng dáng Thái tử rời đi, thầm nghĩ: 【Thôi thôi, lần này không nói được, lần sau gặp Thái tử ca ca sẽ nói sau!】

【Dù sao lần này Thái tử ca ca cũng không chắc sẽ tìm được Nhị Hoàng tử.】

【Nhị Hoàng tử rất giỏi trốn mà!】

【Lần sau gặp, Cửu Cửu sẽ trực tiếp nói cho Thái tử ca ca biết Nhị Hoàng tử trốn ở đâu.】

.

Sau khi ra khỏi cung, Cửu Cửu đến nhà Hứa Nhiên, người đã bắt nạt Thập Tam ca của nàng.

Đã đánh cảnh cáo Tiêu Phi rồi, còn Hứa Nhiên vẫn chưa xử lý!

Không thể bỏ sót ai được.

Hứa Nhiên xuất thân không tệ, là thế tử của phủ An Quốc công, tổ phụ từng lập công lớn, nhưng đến đời Hứa Nhiên thì gần như hỏng bét. Hắn là một thiếu gia bất tài, chỉ biết được nuông chiều.

Sau khi Cửu Cửu đến nhà họ Hứa.

Cả nhà họ Hứa không phân biệt phải trái, đang giận dữ oán hận vì việc Hứa Nhiên bị đánh đòn đến bị thương.

"Vị Vĩnh Lạc công chúa đó thật quá đáng, dựa vào việc mình là công chúa, được thánh sủng mà lại ức h.i.ế.p thế tử của phủ An Quốc công ta sao? Đúng là không coi chúng ta ra gì!"

"Ngay cả Tề Trung Thư cũng giúp công chúa Vĩnh Lạc nữa chứ!"

"Nếu ông ta không giúp, chẳng ai dám dễ dàng ra tay phạt thế tử đâu, dù Vĩnh Lạc công chúa có ra lệnh cũng vô ích."

"Phải đó! Chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng, nếu không, phủ An Quốc công sẽ mất hết mặt mũi."

Đúng lúc này Cửu Cửu đến, nàng dẫn người vào phủ, thẳng tiến đến đại sảnh.

"Nàng ta lại dám đến?"

"Đến rồi thì đừng mong đi nữa!"

"Chi bằng chúng ta giữ nàng ta lại, khi nào hoàng thượng cho chúng ta một lời giải thích, khi đó chúng ta sẽ thả nàng ta ra. Chúng ta không thể chịu thiệt thòi mà im lặng thế này được."

Mẫu thân của Hứa Nhiên, Lưu thị, vì thương con trai quá mức và không cam lòng khi con bị đánh nặng đến mức không thể tiếp tục đến Thượng thư phòng học hành, nên nảy ra một ý tưởng độc ác.

Bà không quan tâm con trai mình đã làm gì.

Bà chỉ để tâm rằng con trai mình bị đánh, bị thương nặng, và bà nhất định phải có một lời giải thích.

An Quốc công Hứa Nghị không phủ nhận, ông là cha nên cũng bực tức vì việc con bị thương, không cam lòng và cũng muốn lấy lại công bằng.

Nhưng ông cũng có lo ngại.

Dù sao công chúa cũng là công chúa, đã ghi tên vào ngọc điệp hoàng gia, được thánh sủng, không thể tùy tiện bắt giam.

Lưu thị nhận ra nỗi băn khoăn của Hứa Nghị, liền nói: "Lão gia, chúng ta không thể công khai bắt giam công chúa, nhưng có thể nói rằng chúng ta mời công chúa đến phủ làm khách."

"Bề ngoài là mời làm khách, nhưng thực chất là giam giữ, chỉ khác cách gọi mà thôi."

"Hơn nữa, điều này khiến người khác không thể bắt bẻ, mà lại có thể ép hoàng thượng cho chúng ta một lời giải thích, sao lại không làm?"

Hứa Nghị nghe xong, gật đầu đồng ý: "Được, bắt công chúa lại, giam vào trong phủ. Bề ngoài thì tuyên bố là công chúa đang làm khách tại phủ chúng ta."

"Khi nào hoàng thượng cho chúng ta một lời giải thích, khi đó chúng ta sẽ thả công chúa."

Loading...