Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cả nhà bạn cùng phòng ăn bám - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-04 22:15:25
Lượt xem: 182

Hoàn Tử đỏ mặt, mím môi, cúi đầu.

“Đều là bạn bè với nhau, tự nhiên lại nhắc đến tiền. Cậu thật sự không có chút đồng cảm nào sao, không muốn giúp người khác thì nói thẳng, cậu nghĩ ai cũng lạnh nhạt như cậu sao?” Tứ Hỉ hét về phía tôi cứ như chỗ này có một mình tôi là người xấu.

Cố Hợp Yến ưỡn bụng đi tới, nhẹ giọng an ủi Tứ Hỉ, nói cậu ta đừng kích động như vậy.

“Cậu rộng lượng, cậu tốt bụng, cậu muốn chăm sóc cậu ta không liên quan đến tôi.”

Cố Hợp Yến vẫn ở trong kí túc xá, lần này chuyện cậu ta mang thai khóa chúng tôi không ai là không biết, tất cả là nhờ người bạn trai tốt Lý Giai Hàng. Bất kể hắn đi đến đâu cũng đều tuyên dương Tứ Hỉ và Hoàn Tử là hai người bạn cùng phòng tốt bụng, nói họ tốt thế nào, giỏi thế nào. Hắn cùng Yến Tử mang ơn bọn họ thế nào. Chờ sau khi sinh con, sẽ cho đứa bé nhận bọn họ làm mẹ nuôi.

Việc tốt của Tứ Hỉ cùng Hoàn Tử truyền khắp trường học, nhắc tới bọn họ ai cũng khen ngợi, làm Tứ Hỉ cực kì vui vẻ, mỗi lần đều đáp là không có gì, chuyện cậu ta nên làm mà.

Dần dần, Tứ Hỉ sẽ dậy sớm đi lên lớp xí chỗ, lau ghế sạch sẽ, chờ Hoàn Tử từ từ đỡ Yến Tử lại ngồi học.

Nghe nói Yến Tử không ăn được đồ ăn trong Canteen, nghe mùi là ói, Tứ Hỉ mua cái nồi điện nhỏ nấu ăn trong phòng. Kết quả là kí túc xá bị đứt cầu chì vì quá tải.

Chân của Cố Hợp Yến bị sưng phù. Tứ Hỉ liền thức đêm massage cho cậu ta. Ba người này giống như chị em sinh ba. Cố Hợp Yến ở đâu Tứ Hỉ và Hoàn Tử cũng đều ở đó. Bọn họ nhìn thấy tôi giả vờ không thấy, thậm chí còn lảng tránh, sợ tôi nhắc đến chuyện đền tiền.

“Tứ Hỉ cùng Hoàn Tử thật đáng thương, không phải con của họ nhưng họ còn cực hơn người ta. Tôi nhìn họ còn ốm yếu hơn cái bạn mang thai nữa đó.”

“Haizz, thật là ngốc, hôm qua tôi còn thấy Lý Giai Hàng ở ngoài đi chơi thoải mái, để cho người khác làm trâu làm ngựa. Đúng là kẻ muốn cho thì có người muốn nhận, nói được gì!”

“Nếu là tôi thì tôi sẽ không làm đâu, còn nói là sau này có tiền sẽ trả lại, tôi nghĩ họ còn không biết mình đã đổ bao nhiêu tiền vào đó đâu.”

“Ồ, Tứ Hỉ lại không nghĩ như vậy, mỗi lần có người nói cậu ta tốt, cậu ta đều cảm thấy rất đắc ý, tôi đều nhìn thấy hết."

Bạn học bên cạnh bàn tán, thấy tôi đi tới lại càng hứng thú: “"Ny Ny, cậu thấy thế nào, bây giờ cậu còn liên lạc với họ không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ca-nha-ban-cung-phong-an-bam/chuong-5.html.]

Tôi lắc đầu, từ khi dọn ra ngoài, tôi cũng không liên lạc với họ nữa.

"Ơ? Đó không phải là Hoàn Tử sao?" Một bạn học bên cạnh gọi Hoàn Tử đang chạy ra ngoài trường học: "Cậu đi đâu mà vội thế?"

Khi nhìn thấy chúng tôi, Hoàn Tử dừng lại và vội vàng hỏi mượn điện thoại di động của: "Ny Ny, tôi có thể mượn điện thoại di động của cậu không? Tôi chỉ định gọi điện thôi. không làm trò gì đâu.”

Hoàn Tử bình thường nhất trong ba người, có lẽ thật sự rất khẩn cấp nên tôi đưa điện thoại di động của mình ra.

Bên kia bấm một dãy số hình như rất quen tay, nhưng không có người trả lời, lần hai cậu ta đang định cúp máy thì cuối cùng cũng gọi được.

“Alo, Lý Giai Hàng, anh ở đâu? anh mua túi chườm nóng cho Yến Tử chưa? Có biết cậu ấy đang cần không hả?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khúc khích, hình như có khoảng chục người, tiếng nhạc dồn dập xen lẫn tiếng leng keng của ly rượu.

Lý Giai Hàng đang đi nhậu.

"Ồ, tôi mua rồi. Đến lấy đi."

Hoàn Tử chưa kịp trả lời, những tên con trai đó cười khoa trương và mời Hoàn Tử cùng nhau uống vài ly và vui vẻ. Lúc này trời đã khuya, ở đó toàn là con trai xa lạ, thậm chí còn nhờ một nữ sinh đi lấy, Hoàn Tử lập tức nổi giận.

"Cậu có còn là chồng không? Đó là vợ anh, cậu ấy đang mang trong mình đứa con của anh!"

Tiếng hét chói tai khiến những người đang nói chuyện bên kia im lặng, theo sau là giọng nói tỉnh táo của Lý Giai Hàng.

“Không phải còn có hai người sao, các người tốt nhất đừng nói cho cô ấy biết tôi đang ở đâu, nếu có chuyện gì xảy ra thì các người phải chịu trách nhiệm."

Cúp điện thoại xong, Hoàn Tử im lặng đưa điện thoại cho tôi, trên mặt không hề có biểu cảm gì, một mình đi đến siêu thị bên ngoài trường học.

Thật thảm.

Loading...