Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 78

Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:20
Lượt xem: 94

Trữ Sơn suýt chút nữa nổi giận, lăn đùng ra, ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Bây giờ tôi... Bây giờ tôi sẽ trói cô lại, cả đời cô sẽ không thể gặp lại bất kỳ ai khác, cô cảm thấy thế nào?" Trữ Sơn run rẩy hỏi cô.

Giọng nói của ông ta trở nên run rẩy, đương nhiên không phải vì ông ta cố gắng chống đỡ do sợ con trai của chính mình.

Mà vì ông ta tức giận đến nỗi không ngừng run rẩy.

Úc Tưởng quay đầu: "Ông có nhìn thấy người phụ nữ đang xách đồ ở ngoài kia không?"

Trữ Sơn: ?

Úc Tưởng thở dài: "Đó chính là người mà cậu cả cài vào bên cạnh tôi để giám sát. Cô ấy nhất định đã phát hiện ra tôi chạy trốn rồi, cho nên mới đuổi tới đây. Cô ấy sẽ trông thấy xe của ông, sẽ bẩm báo lại cho cậu cả về sự thật này..."

Trữ Sơn: "..."

Mẹ kiếp.

Ông ta đã làm mưa làm gió trong giới kinh doanh hơn nửa đời người, đến nay đã già đầu, lại bị một con ranh miệng còn hôi sữa tóm lấy sao?

"So với việc đưa thêm tiền, tôi cảm thấy có một cách còn hay hơn." Trữ Sơn lạnh lùng nói: "Cô hãy c.h.ế.t đi." Ông ta cầm điện thoại di động của thư ký Lưu lên, đọc địa chỉ ghi trên đó.

Hề Đình sống ở nơi này.

Ông ta quyết định đưa Úc Tưởng đến thẳng chỗ Hề Đình.

Tài xế đạp chân ga một cái, chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài.

Dư Đồng bị tụt lại phía sau, mặt khẽ đổi sắc, linh cảm mách bảo cô ấy chuyện này có gì đó không đúng. Cô ấy chỉ mới tụt lại phía sau Úc Tưởng vài bước, thế mà bước qua cửa đã chẳng thấy người đâu, rất rõ ràng... Là bị chiếc xe kia mang đi.

Dư Đồng vội vàng gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.

Mà sắc mặt vệ sĩ của Trữ Sơn lại càng khó coi hơn.

Trên xe quả thực không có chỗ để anh ta ngồi, thế nên xe nói đi là đi luôn, anh ta cũng chỉ còn cách đứng đằng sau hít khói xe đầy bụng.

Quả thật, công việc này rất khó làm.

Vệ sĩ nghĩ thầm.

Bên trong xe, chân Úc Tưởng hết nâng lên lại hạ xuống. Cô ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, thư ký Lưu ngồi ngay bên cạnh cô.

Thấy xe càng chạy càng xa, Trữ Sơn không khỏi quay đầu lại nhìn, ông ta rất muốn nhìn thử xem Úc Tưởng rốt cuộc có sợ hãi hay không.

Dù cô chỉ hơi sợ hãi một chút xíu thôi, cũng đủ để khiến Trữ Sơn cảm thấy an ủi hơn chút ít.

Nhưng mà...

Sắc mặt Trữ Sơn tối sầm lại, ông ta lạnh lùng hỏi: "Thư ký Lưu, sao cậu lại run hả?"

Thư ký Lưu có nỗi khổ riêng ở trong lòng.

Cậu ấy hận không thể nhích cái m.ô.n.g ra thêm một đoạn nữa, nhích gần hơn về phía của chủ tịch Trữ.

Không còn cách nào khác... Úc Tưởng cực kì xinh đẹp, ngồi gần cô thêm một chút thì thư ký Lưu lại cảm thấy hình như mình ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô, rồi từ đó lại liên tưởng đến cảnh cậu cả Trữ nổi cơn ghen. Sau đó, đi thẳng đến kết cục mình bị cậu cả lột da rồi được chôn vào khối xi măng, cuối cùng bị vứt xuống biển.

Ban nãy chẳng phải Úc Tưởng đã nói rồi sao?

Một người như cậu cả, không thể chấp nhận việc cô rời xa anh, có thể thấy ham muốn chiếm hữu to lớn đến mức nào.

Vậy đối với kẻ to gan lớn mật dám đến gần cô thì sao đây?

Đặc biệt là kiểu người mà cậu cả vốn đã ngứa mắt từ lâu như mình thì sao đây?

Thư ký Lưu không dám nghĩ nữa.

Cậu ấy cảm thấy rùng mình ớn lạnh, không thể nào dừng lại được.

"Cậu lên cơn động kinh đấy à?" Trữ Sơn không nhận được câu trả lời giải thích của cậu nên càng thêm tức giận.

Bấy giờ thư ký Lưu mới lau lau mồ hôi trên trán, nói với giọng run rẩy: "Là, là tôi cảm thấy hơi khó chịu một một chút, tự dưng tim đập rất nhanh."

Trữ Sơn nghiến răng, thốt ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Ráng chịu đựng đi."

"Dạ, dạ..."

Xe đi được khoảng gần mười phút, cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa của một khu dân cư sang trọng.

Trữ Sơn vẫn cần dùng đến thư ký Lưu, trông thấy dáng vẻ này của cậu ấy chỉ có thể coi như mắt không thấy tâm không phiền. Trữ Sơn nhìn thẳng về phía trước, nói: "Gọi điện thoại cho cậu ta mau."

"Ối." Thư ký Lưu bấm số điện thoại của Hề Đình.

Úc Tưởng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ, từ đầu đến cuối vẻ mặt của cô vẫn không hề thay đổi.

Hệ thống cạn lời luôn: [Xem ra so với bọn họ thì cô còn giống nhân vật phản diện hơn, cô xem cô dọa người ta sợ hết hồn kìa.]

Úc Tưởng: Kẻ nào có tật thì mới giật mình, cậu ấy sợ sệt liên quan gì đến tôi chứ?

Phía bên này, cuộc điện thoại gọi cho Hề Đình lại thông máy rất nhanh, không giống như Nguyên Cảnh Hoán gọi nửa ngày cũng không gọi được, chờ mãi mới thấy gọi lại thì vừa mở mồm ra đã đòi vứt bỏ gánh nặng rồi.

Sắc mặt Trữ Sơn đã dễ chịu hơn một chút.

"Chủ tịch Trữ lại có lời căn dặn gì mới sao?" Hề Đình ở đầu dây bên kia hỏi.

Thư ký Lưu cố gắng ngăn mình run rẩy, nói khẽ: "Bây giờ chúng tôi đang ở trước cửa nhà anh, chúng tôi... đưa cô Úc đến cho anh rồi. Ý của chủ tịch Trữ là, không cần biết anh dùng cách gì..."

Thư ký Lưu nói đến đây thì cảm thấy hơi khó để mở miệng.

Không cần biết anh dùng cách gì, phải mau chóng “gạo nấu thành cơm”, tốt nhất là chụp ảnh lại, hoặc là quay video lưu lại.

Như vậy thì đến lúc cần đến thì mới có thể đưa cho cậu cả và cậu Lăng xem.

Mà bây giờ Úc Tưởng đang ngồi ngay bên cạnh thư ký Lưu cho nên bỗng dưng, thư ký Lưu không tài nào mở miệng nói ra câu này được.

Thư ký Lưu nghĩ thầm, xem ra mình vẫn chưa vứt sạch giới hạn đạo đức. Bằng không thì nội dung đối thoại kiểu này phải nói ra ngay trước mặt Úc Tưởng thì mới có được sức uy h.i.ế.p lớn...

Thư ký Lưu vừa mới phân tâm vài giây, Hề Đình phía bên kia không chờ cậu ấy nói hết câu đã cau mày cắt ngang rồi: "Cái gì? Anh đưa người đến đây hả?"

Thư ký Lưu đáp: "Phải, cho nên là..."

Một lần nữa, Hề Đình lại ngắt lời: "Ai bảo anh đưa đến?"

Thư ký Lưu: ?

Chủ tịch Trữ chứ ai vào đây nữa!

Cậu ấy nghĩ thầm Hề Đình nghe không hiểu hay sao thế?

"Tôi nói cho anh biết..."

"Ngay bây giờ tôi nói cho anh biết." Hề Đình lại một lần nữa ngắt lời cậu ấy, nói bằng giọng khó chịu: "Nếu đã giao chuyện này cho tôi làm, vậy thì tôi phải có toàn quyền chi phối diễn biến của nó. Tôi không thích bị người ta chỉ tay năm ngón dạy bảo, càng ghét phải làm theo kịch bản của người khác. Đưa cô ấy đến đây thì có ý nghĩa gì sao? Một vở kịch hay như thế mà qua tay anh lại biến thành bộ dạng thấp kém, hỏng bét như này... Anh phải hiểu rõ, tôi nhận việc này không phải để làm tội phạm cưỡng gian."

Hề Đình tuôn ra một tràng, làm thư ký Lưu cũng phải choáng váng.

"Đưa cô ấy đi, bằng không đừng bàn đến chuyện này nữa, hiểu rồi chứ?" Hề Đình cúp điện thoại một cách thẳng thắn và dứt khoát.

Thư ký Lưu: "..."

Úc Tưởng ngồi ở ngay bên cạnh cậu ấy, loáng thoáng nghe được mấy chữ họ nói với nhau, cái gì mà "quyền", cái gì mà "đi".

Cụ thể họ đã nói những gì thì cô không biết, nhưng có thể nghe ra... Giọng điệu không được vui vẻ cho lắm thì phải?

Trữ Sơn bị lãng tai nên chẳng nghe được gì hết nhưng lúc này ông ta cũng phát hiện có gì đó sai sai.

Ông ta lập tức mở miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao cậu không nói gì?"

Thư ký Lưu nuốt một ngụm nước bọt: "Anh ta cúp máy rồi."

Trữ Sơn: ?

Thư ký Lưu tiếp lời: "Anh, anh ta nói, đưa cô ấy đi. Hoặc là làm theo ý anh ta, hoặc là... không làm nữa."

Trữ Sơn: ? ? ?

Trữ Sơn giận dữ: "Cái đồ mất dạy này! Nó có điểm nào giống với Tiểu Viễn chứ? Cậu tìm được hạng người gì thế?"

Úc Tưởng vừa nghe câu này đã hiểu rõ mọi chuyện.

Khá lắm, ông làm vậy là muốn đưa tôi đến chỗ người thay thế số 2 chứ gì? Ông thật đúng là nhiều tiền quá không có chỗ tiêu mà. Đưa số tiền này cho tôi thì tốt biết bao nhiêu, thuê nhiều người đóng thế như vậy để làm gì chứ?

Lần này thư ký Lưu bị mắng đến nỗi tối tăm mặt mũi nhưng cậu ấy vẫn quyết định biện minh cho mình một chút.

Thư ký Lưu hỏi: "Giống nhau ở chỗ nổi loạn ... Có, có được tính không?"

Trữ Sơn bị nghẹn trong cổ họng không tài nào nuốt trôi được, vì vậy mà ông ta thật tức giận đến nỗi ngất xỉu luôn.

Thư ký Lưu lập tức sợ đến tái xanh mặt mũi: "Chủ tịch Trữ! Chủ tịch Trữ, ông có ổn không chủ tịch Trữ?" Lần này thư ký Lưu cũng chẳng còn tâm trí đâu để ý đến Úc Tưởng với cậu cả nữa, cậu ấy vội vàng vỗ lên ghế dựa hô to: "Mau, mau đi đến bệnh viện!"

Tài xế lập tức đạp chân ga, thế là bọn họ lại đổi hướng đi, lần này đích đến là bệnh viện.

Thám tử tư ngồi ở ghế phó lái ngẩn người nhìn cảnh này, từ tận đáy lòng cảm thấy cực kỳ phức tạp.

Đậu má.

Lần đầu tiên anh ta thấy gia đình giàu có xử lí một cô bé Lọ Lem thôi mà vừa hao tiền tốn sức lại còn giận đến mức ngất xỉu luôn.

Phía bên kia, Hề Đình cũng đang cảm thán: "Má nó chứ, lần đầu mình gặp một nhà giàu ngu xuẩn cỡ này. Hay là bọn họ cảm thấy trên mặt mình viết hai chữ ‘ngu xuẩn’? Cho nên, cứ thế đưa người đến đây, muốn hành hạ cái cô Úc kia? Hay là muốn tống mình đi bóc lịch?"

Trợ lý run lẩy bẩy: "Anh nói chuyện kiểu đó, lỡ chủ tịch Trữ mà nghe được liệu có nổi giận không?"

Hề Đình dửng dưng như không: "Có bản lĩnh thì g.i.ế.c c.h.ế.t tôi đi."

Trợ lý ngậm miệng.

Hề Đình đẩy điện thoại di động ra xa: "Má nó chứ, phiền quá đi mất, cắt đứt mạch suy nghĩ của ông đây rồi."

Anh ta còn đang nghĩ, cái cô Úc kia thích nhất là tiền, thế thì phải làm gì mới khiến cô ấy cắn câu đây?

Đồng thời cũng suy nghĩ một vấn đề mang tính triết học, đó là sức hút của anh ta mạnh hơn hay là sức hút của đồng tiền mạnh hơn?

Không nói đến chuyện bên này nữa.

Phía bên kia, trong suốt chặng đường đi, xe của Trữ Sơn đã vượt vô số đèn đỏ, sau đó cuối cùng cũng tới được bệnh viện.

Mà lúc này đây, quả thật, Trữ Lễ Hàn đang tham dự họp một hoạt động tương đối quan trọng.

Một hội nghị toàn cầu của các chuyên gia hàng đầu ngành y.

Trữ thị không có tài sản gì liên quan, nhưng sản nghiệp riêng do Trữ Lễ Hàn sở hữu lại có liên quan.

Trữ Lễ Hàn ngồi trên ghế chủ trì, trước mặt là nhân viên công tác đang điều chỉnh và chạy thử ống kính máy quay livestream.

Năm nay ban tổ chức hội nghị của các chuyên gia đầu ngành dự định sẽ livestream phát trên toàn thế giới.

Theo tiếng máy ảnh "tách tách" không ngừng vang lên, hội nghị này sẽ chính thức bắt đầu.

Cũng đúng vào lúc này, Trữ Lễ Hàn nhận được tin nhắn từ Dư Đồng. Dư Đồng không dám gọi điện thoại cho anh nên chỉ có thể nhắn tin.

Trong giây lát khi tin nhắn vừa đến thì màn hình điện thoại di động của anh sáng lên.

Trữ Lễ Hàn chỉ cụp mắt nhìn lướt qua, sau đó lướt đến mấy từ khóa: [Cô Úc... Bị đưa đi... Biển số xe là...]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ca-man-xuyen-sach/chuong-78.html.]

Mặt của Trữ Lễ Hàn không hề đổi sắc, anh cầm điện thoại di động lên chuyển tiếp chuỗi tin nhắn này cho thư ký Vương.

Thư ký Vương nhận được tin nhắn thì sợ hết hồn hết vía, vội vàng tra biển số xe.

Anh ấy vừa tra thử đã tra ra tên của Trữ Sơn.

Thư ký Vương âm thầm nghiến răng: "Chủ tịch Trữ đúng là không để cậu cả bớt lo được mà..."

Anh ấy lập tức gọi điện thoại cho bên ngoài, bảo người ta tra camera giám sát chiếc xe kia của Trữ Sơn. Muốn vậy thì phải hỏi xin video từ các ban ngành liên quan, không có lý do chính đáng đương nhiên không xin được, thư ký Vương chỉ còn cách gửi tin nhắn để xin ý kiến của Trữ Lễ Hàn.

Bên này, Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn lướt qua nội dung của tin nhắn, dưới vô số ống kính máy quay đang nhắm vào mặt mình, anh chỉ khẽ nhíu mày một chút, rất khó phát hiện.

Sau đó anh vỗ nhẹ lên bả vai người bên cạnh, đứng dậy tạm thời rời khỏi ghế.

Người bên cạnh rất tự nhiên xoay micro của anh sang hướng khác.

Thật ra Trữ Lễ Hàn cũng đã đoán ra Trữ Sơn sẽ tìm đến Úc Tưởng.

Mấy ngày nay tin tức về Úc Tưởng tràn lan khắp nơi, cô bị truyền thông chú ý cao độ như vậy sớm muộn gì cũng lọt vào tầm ngắm của Trữ Sơn. Thế là Trữ Sơn cũng sẽ biết chuyện ngày hôm ấy anh đến cục cảnh sát đón Úc Tưởng.

Anh thậm chí còn đoán được đại khái Úc Tưởng có thể sẽ dùng lý do lý trấu kiểu gì để lừa gạt Trữ Sơn qua ải.

Nhưng anh vẫn gọi cuộc điện thoại này.

Không vì nguyên nhân nào khác.

Anh đã quen với việc nắm giữ chắc chắn tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay...

Cuộc điện thoại này nhanh chóng được bắt máy, bên kia truyền đến âm thanh: "Là anh Trữ đó phải không? Vừa rồi thư ký của anh đã nói với tôi rằng anh sẽ đích thân nói chuyện cùng tôi. Rốt cuộc là vì sao anh lại muốn lấy video giám sát?"

Trữ Lễ Hàn bình tĩnh mà kể lại: "Dạo gần đây ba tôi đi đứng bất tiện, lại còn có nhiều chứng bệnh của người già. Mấy ngày trước thư ký phụ trách việc sinh hoạt của ông ấy nói cho tôi biết, hình như ông ấy mắc hội chứng suy giảm trí nhớ của người già. Đến hôm nay vệ sĩ lại nói với tôi, anh ta trông thấy ông ấy lên xe rời đi một mình. Tôi hơi lo lắng, muốn biết ông ấy đã đi đâu."

"Ồ ồ, hóa ra là vậy, chuyện này không thành vấn đề. Anh chờ một chút..." Đầu dây bên kia tạm thời rơi vào im lặng, cũng phải chờ mất mấy phút thì bên kia mới quay lại, nhanh chóng cầm ống nghe lên, trả lời anh: "Ba anh hình như đi tới bệnh viện tư nhân Hoa Lập."

Trữ Lễ Hàn lễ phép nở một nụ cười: "Tốt, vậy thì tôi yên tâm rồi. Vất vả cho anh rồi."

Nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt anh.

"Không vất vả, không vất vả mà." Đầu dây bên kia khách khí vài câu rồi cúp điện thoại.

Tại sao lại đi bệnh viện?

Biết được kết quả này, cũng không thể làm cho Trữ Lễ Hàn cảm thấy yên tâm như lời anh nói ban nãy. Mà ngược lại, Trữ Lễ Hàn vẫn đang chìm trong một cảm giác sốt ruột, bức bối và mơ hồ.

Cảm giác này thật xa lạ.

Lúc này trong đầu Trữ Lễ Hàn nảy sinh ra một suy đoán gần như không thể kìm chế được...

Trữ Sơn đưa theo Úc Tưởng đi bệnh viện, là vì... Úc Tưởng bị thương sao?

"Cậu cả Trữ, chủ tịch Lam hỏi anh đã gọi điện thoại xong chưa? Bao giờ mới quay lại hội nghị? Bước trình bày thành quả của phòng thí nghiệm sinh vật còn đang chờ anh đích thân chủ trì." Có nhân viên công tác đi đến hỏi nhỏ.

Trữ Lễ Hàn đứng ở đó năm giây.

Chỉ trong năm giây ngắn ngủi nhưng trong đầu anh đã lướt qua vô vàn suy nghĩ.

"Trước hết cứ giao cho anh ấy, nửa tiếng nữa tôi sẽ quay về." Trữ Lễ Hàn lạnh nhạt nói, sau đó mở điện thoại gọi thư ký Vương đi lái xe.

Nhân viên công tác kinh ngạc đưa mắt nhìn anh đi xa: "Nhưng mà... Ôi, được rồi."

Bên trong bệnh viện tư nhân.

Trữ Sơn từ từ tỉnh lại.

Bác sĩ và nhân viên điều dưỡng đang đo huyết áp cho ông ta.

"Ông tỉnh rồi sao?" Điều dưỡng vui mừng hỏi.

Trữ Sơn ôm lồng ngực, ông ta thế mà lại nổi giận đến mức phải vào bệnh viện? Trữ Sơn nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy có chút bực bội.

Lúc này, thiết bị ở bên cạnh được kết nối với ông ta phát ra tiếng kêu báo hiệu bén nhọn, dọa ông ta giật mình nhảy dựng lên.

"Xin ông tuyệt đối đừng nổi giận nữa, ông có nghe thấy không? Tim ông không chịu đựng được sự giày vò như thế." Bác sĩ vội vàng khuyên nhủ.

Trữ Sơn chỉ còn cách cố gắng nuốt trôi cơn giận dữ lúc ban nãy.

Đương nhiên ông ta vẫn chưa muốn chết.

Ông ta ngẩng đầu lên hỏi: "Úc Tưởng ở đâu?"

Lúc này thư ký Lưu mới rẽ đám người ra chen vào trong, đáp: "Ở ngay bên ngoài."

Trữ Sơn nổi giận quát: "Cậu không trông chừng cô ta à?"

Vừa nói xong, thiết bị đó lại kêu lên.

Trữ Sơn chỉ có thể nén lửa giận xuống, ổn định lại tâm tình, thậm chí còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Thư ký Lưu nhìn nụ cười của ông ta chỉ cảm thấy đáng sợ hơn.

Thư ký Lưu run lập cập, nói: "Tôi để tay thám tử tư kia trông coi..."

Trữ Sơn bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ông ta cũng không vì vậy mà cảm thấy thoải mái hơn chút nào.

Ngất đi dễ dàng như vậy, Trữ Sơn chưa bao giờ ý thức một cách sâu sắc rằng mình đã già, thật sự là thân thể của ông ta đã kém xa so với trước đây.

Lại nhìn vào những bác sĩ và điều dưỡng xa lạ mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh mình cùng với gương mặt ngốc nghếch của thư ký Lưu, Trữ Sơn chỉ cảm thấy có gì đó đáng sợ và bi thương không nói nên lời.

Ngay cả trần nhà sáng trưng cũng khiến ông ta cảm thấy ngột ngạt.

"Gọi điện thoại báo cho Tiểu Viễn biết tôi bị bệnh." Trữ Sơn nói.

Ông ta đã già rồi, ngã bệnh rồi nên có con cháu ở bên giường bệnh để chăm sóc.

Thư ký Lưu đáp: "Ài."

Nhưng Trữ Sơn đã nhanh chóng nghĩ ra một chuyện: "Khoan đã... Úc Tưởng còn đang ở bên ngoài."

Làm sao có thể để hai người kia gặp nhau chứ?

Sắc mặt Trữ Sơn tối sầm lại.

Vì dẫn theo Úc Tưởng theo bên người mà ông ta không dám gọi con trai đến... Mẹ kiếp, chuyện này là thế nào chứ?

Thư ký Lưu ướm lời: "Bằng không, bằng không cứ để cô Úc đi là được rồi?"

Nhưng Trữ Sơn nuốt không trôi cục tức này.

Trữ Sơn tỏ thái độ lạnh nhạt không lên tiếng.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thư ký Lưu mơ hồ nghe có tiếng điều dưỡng gọi "Cậu cả". Mí mắt của thư ký Lưu giật giật, thầm nghĩ sao có thể chứ?

"Cậu cả... Hình như cậu cả đến rồi thì phải."

Trữ Sơn ở trên giường, trong tích tắc cũng ngồi thẳng dậy.

Sắc mặt ông ta rất khó coi, nhất thời cũng không thể nói rõ là có chút sợ hãi, hay là có chút không vui.

So với Trữ Lễ Hàn, lúc này ông ta đương nhiên càng muốn Lăng Sâm Viễn đến đây.

Dù sao lúc này đứa con cả của ông ta không giống như đến hỏi han ân cần mà trái lại càng giống như đến để gây áp lực cho ông ta.

Lúc này thư ký Lưu liếc nhìn sắc mặt Trữ Sơn thì ra chủ tịch Trữ cũng đang sợ.

Thư ký Lưu nhất thời cảm thấy mình không còn sợ nữa.

Cậu ấy rảo bước đến bên cạnh cửa, cẩn thận, dè dặt ló đầu ra xem...

Vãi chưởng!

Đúng là cậu cả thật!

Trữ Lễ Hàn bước ra khỏi thang máy, cặp chân dài bước nhanh về phía bên này.

Dáng dấp của anh vẫn rất chỉn chu, không hề cẩu thả chút nào.

Thư ký Lưu cảm nhận được sự ngột ngạt cực kì lớn.

Làm sao bây giờ?

Cậu cả liệu có hỏi vừa nãy ai ngồi ngay cạnh Úc Tưởng hay không? Liệu có chặt ayt mình hay không?

Không, mình ngồi ngay cạnh Úc Tưởng, chắc sẽ bị cắt bay nửa cái mông.

Đậu má!

Thư ký Lưu bị trí tưởng tượng phong phú của chính mình dọa sợ.

Nhưng thực tế Trữ Lễ Hàn căn bản không thèm liếc nhìn cậu ấy lấy một cái, chỉ đi thẳng đến trước mặt Úc Tưởng.

"Úc Tưởng." Anh cất giọng trầm trầm.

Bởi vì khi đứng trước mặt người của Trữ Sơn, anh sẽ không gọi là "Cô Úc" nữa.

Úc Tưởng ngẩng đầu lên, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chẳng phải Trữ Sơn đã nói anh phải tham gia một hoạt động vô cùng quan trọng sao? Thế nên Trữ Sơn mới chọn đúng lúc này để tìm đến cô. Vậy cớ sao anh...

Trữ Lễ Hàn khom lưng xuống ôm eo Úc Tưởng, kéo cô đứng lên khỏi băng ghế dài lạnh lẽo của bệnh viện.

"Cô bị thương à?" Trữ Lễ Hàn hỏi xong, cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

Nếu Úc Tưởng bị thương, cô sẽ không ngồi ngay ngắn ở chỗ này, mà lẽ ra phải nằm trong phòng bệnh, hoặc là trong phòng khám bệnh.

Suy nghĩ trong đầu Trữ Lễ Hàn xoay chuyển một vòng, nhanh chóng nghĩ ra kết quả có khả năng xảy ra nhất...

Chính bản thân anh cũng không phát hiện ra, sắc mặt căng thẳng của anh đột nhiên đã được thả lỏng ra.

Sau đó anh cúi đầu tựa sát vào người Úc Tưởng, khẽ hỏi bên tai cô: "Ừm, có phải là cô chọc Trữ Sơn nổi giận đến mức phải vào bệnh viện không?"

Úc Tưởng tỏ ra hết sức vô tội: "Tôi chỉ chọc giận ông ấy một chút xíu thôi mà."

Trữ Lễ Hàn cụp mắt xuống, anh bất giác đưa tay ra kéo kéo cổ chiếc áo khoác trên người cô lên, che kín cần cổ trắng nõn của cô.

Úc Tưởng không ngờ anh sẽ làm ra động tác này, ánh mắt cô lại lộ ra vẻ kinh ngạc nhiều hơn.

Đồng thời, cô cũng không nhịn nổi mà khẽ rụt đầu lại.

Ưm, có cảm giác hơi ngứa ngứa.

Thật giống như có một phần hơi ấm trên tay anh đang truyền đến cổ của cô vậy.

Úc Tưởng chầm rãi chớp mắt một cái, nhìn lướt qua thư ký Lưu đang lặng lẽ nằm nhoài người ở cửa phòng bệnh, cô cất giọng khẽ khàng hỏi: "Anh có muốn hôn tôi một lần không?"

Đôi mắt của Trữ Lễ Hàn bỗng dưng co lại.

Tay anh còn đang đặt ở bên thắt lưng Úc Tưởng, bàn tay anh nóng bừng như lửa nhưng dường như da thịt bên dưới lớp vải cô mặc cũng đang truyền lại hơi ấm cho anh.

"Thư ký Lưu đang nhìn lén chúng ta đấy." Úc Tưởng nhìn anh đăm đăm, dịu dàng nói: "Xin anh, nhất định phải dốc hết sức lực, thô bạo mà, ừm, hôn môi tôi."

Loading...