Búp bê - End

Cập nhật lúc: 2024-07-02 19:48:11
Lượt xem: 44

Cách đây rất lâu, ở một nơi xa xôi có tên là Dixuy, ở đó có một thiên thần và một kẻ bị phán vốn là một Thiên thần.

 

Thiên thần vì tránh bất công, nên những sứ giả như chúng tôi được gọi là “thần” không được chuyển kiếp, sau khi chết, linh hồn sẽ biến mất

 

- Tại sao cậu lại nhốt hai linh hồn vào đây? - GIọng của Thượng lão thần  âm vang giữa không khí im lặng của thần điện

 

- A, nhưng.. hai linh hồn trong đó không phải thần - Tiếng tiểu thần vang lên đầy kinh ngạc - Đó chỉ là hai người bình thường. Một trong số đó đã bị nhốt những hơn một ngàn năm..

 

- Đúng - Thượng thần tiếp lời - Bây giờ phải mở ra quá khứ của cậu, xem lại tội mà cậu đã từng mắc phải..

 

không cần phải mở đâu , dù đó là chuyện rất lâu rồi, nhưng kí ức chưa hề phai mờ

 

Khuôn mặt đó, đôi mắt đó đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in

 

Cứ như... cô ấy đang còn sống vậy

 

.

 

.

.

.

.

 

1000 năm trước

 

Hoan nghênh đến lạc viên. Ở đây không phân biệt giới tính, chỉ có sự ấm áp mãi mãi và không có sự già nua. Đây chính là vương quốc của thần

Thần ở Dixuy không kể giai cấp, bất cứ ai cũng có bạn đời, khác với họ, bạn đời mà tôi chọn lại là một “ con người’ . Clare là một sự tồn tại tuyệt vời và thánh thiện nhất mà tôi từng thấy, bất kể cô ấy là “người” hay “thần” tôi cũng không bao giờ thay đổi quyết định của mình. Điều tôi không thể chấp nhận duy nhất là tuổi thọ của Clare. 

 

Tuổi thọ của con người quá ngắn, chỉ mấy chục năm, so với quãng thời gian dài đằng đẵng của tôi thì nó quả như một ngôi sao băng vụt qua không để lại dấu vết.

 

Clare là tất cả đối với tôi, tôi không muốn mất mọi thứ, tôi muốn thay đổi tất cả. Nhưng địa vị của tôi quá thấp, chỉ ở cấp “ thiên sứ “ thôi nên tôi phải cố gắng lập công , nâng cao năng lực của mình, tôi muốn thăng cấp đủ để có thể giữ được sinh mạng của cô ấy.

 

Nhưng cô gái của tôi lại không nghĩ vậy, Cô ấy trân trọng những tháng ngày còn lại để có thể lưu lại kí ức mãi mãi

 

- Anh nhìn này, cho dù em có nắm chặt những hạt cát bao nhiêu thì nó cũng sẽ bay theo gió

 

- Vậy anh sẽ cho nước vào, cát ngấm nước thì cát sẽ không bay đi được nữa

 

- Nhưng như vậy là không có ý nghĩa, anh à, nắm bắt hiện tại hơn là cứu vãn ..

 

- Không, vẫn còn kịp, cho dù dùng cách gì, anh cũng sẽ giữ nó lại.

 

không biết lúc ấy có phải do thái độ của tôi cương quyết quá hay vì một lý do nào đó mà cô ấy chỉ mỉm cười đầy dịu dàng, giọng nói tan loãng vào hư vô :

 

- Nhưng... nước rồi cũng sẽ khô đi mà... Nếu giấc mơ cũng theo gió bay đi, thì biết tìm ở phương nào chứ?

 

 

.

.

.

Mấy năm sau, tôi đã được thăng cấp trở thành “thần”. Nhưng bắt đầu từ lúc đó, tôi càng lúc càng bận rộn, thời gian dành cho Clare ngày càng ít đi. Đến một ngày tôi giật mình nhìn lại thì cô ấy đã thực sự yếu, thời gian của cô ấy đã không còn nhiều.

 

Mỗi lần tôi làm hết việc và về bên cô gái của tôi, phần lớn thời gian là cô ấy đang nghỉ ngơi. Cô ấy vẫn vậy, vẫn trẻ trung, vẫn xinh đẹp, không hề già đi, chỉ có hơi thở ngày một yếu.

 

Tôi sợ, tôi thật sự rất sợ cảm giác mất cô ấy, nên tôi chọn cách giả vờ không phát hiện ra, tôi thậm chí còn không dám nhìn vào gương mặt tái xanh của cô ấy. Cô gái của tôi càng lúc càng yếu, đi lại cũng khó khăn, tôi sợ rằng sẽ không kịp nữa.

 

Một ngày, tôi nghe nói ở tận cùng thế giới có một con suối trường sinh, có thể khiến mạng sống của con người tiếp diễn nên quyết định đến đó. Sắp đi, tôi đến cạnh Clare và nhẹ nhàng hỏi sau khi ôm cô ấy vào lòng thật lâu :

 

- Hãy nói đi, em thích gì, anh sẽ mang thứ đó về cho em.

 

Cô ấy gục đầu vào n.g.ự.c tôi một hồi, dụi nhẹ mái tóc mềm, bàn tay gầy guộc níu chặt áo tôi và nói trong hơi thở yếu ớt :

 

- Hãy...ở lại bên em nhé.

 

CÓ lẽ vì lúc đó, giọng cô ấy quá xa xôi, làm nỗi lo lắng bấy lâu trong lòng tôi vỡ òa nên đã buột miệng nói cô ấy :

 

- Em đừng ích kỉ như thế, anh cũng đâu muốn cô đơn một mình!

 

Nói xong, cả hai đều bàng hoàng. Thật sự là trong lòng tôi không phải có ý nghĩ như vậy, tuyệt đối không phải vậy. Lúc tôi đang định lên tiếng giải thích thì Clare đã mở lời :

 

- Em xin lỗi, là do em không tốt - Bàn tay nhỏ nắm chặt chiếc ga trải gi.ường trắng, cô ấy lại mỉm cười - Đi cẩn thận nhé, em đợi anh về. Nếu có thể thì tặng hoa cho em nhé, hoa nở thay đổi theo bốn mùa rất đẹp. Em muốn, một vườn hoa thật lớn. Có thể ở nơi đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau...

 

Tôi thấy hơi hối hận nên đã an ủi cô ấy bằng một cái hôn nhẹ lên má :

 

- Anh sẽ về sớm thôi.

 

 

 

 

Tôi đã lên đường .

 

Thật ra, con suối trường sinh chỉ là một hiện tượng đó là thiên thần ban ân điển. Uống nước suối trường sinh là gia nhập vào hàng của “ thần “ và đương nhiên, sẽ trở nên bất tử. Tôi không tốn nhiều thời gian để đến thần điện và cuối cùng cũng gặp được Thượng thần.

 

- Nghe nói cậu có việc muốn nhờ ta giúp?

 

Vị Thượng thần xinh đẹp có mái tóc bồng bềnh màu nâu đỏ đang ôm một con búp bê to như một người thật, mỉm cười rạng rỡ.

 

- Vậy.. chơi với ta nhé, nếu ta vui thì ta sẽ hứa.

 

Thượng thần hình như rất hứng thú với tôi, còn tôi dù rất vội, nhưng cũng vẫn cố gắng bình tĩnh đón tiếp thượng thần. Lúc nào tôi cũng không ngừng cầu nguyện cho ước mơ thành hiện thực.

 

Ở lại thần điện mười mấy ngày, đột nhiên Thượng thần nói với tôi:

 

- Ta rất thích cậu. Ở lại làm bạn đời của ta nhé, cậu thích gì , ta cũng sẽ cho.

 

- Cảm ơn Thượng thần.. Nhưng tôi..

 

Thượng thần năn nỉ thêm một lúc, nhưng tôi vẫn kiên quyết ra đi :

 

- Là vì cô ấy ư? Cậu ngốc quá, về hay không cũng vậy thôi. Được rồi, tuy làm ta mất hứng nhưng thứ này, cậu xứng đáng được nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bup-be/end.html.]

 

Thượng thần cho tôi nước suối trường sinh mà tôi mong đợi bấy lâu.

 

Lúc về, tôi không quên đem theo món quà mà Clare thích. Đợi anh nhé, Clare! Uống xong nước suối trường sinh, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi

 

- Clare, anh về rồi này! - Tôi vui mừng mở toang cánh cửa - Clare, Clare ơi...

 

Đang lúc tôi vui mừng tột đỉnh thì không thấy Clare đâu cả, tôi điên cuồng đi tìm và hỏi mọi người thì mới biết được là Clare ...đã ch.

 

Cho dù đi vào giấc ngủ trăm năm, cô ấy vẫn trang nghiêm và chói sáng hơn bất cứ ai. Tôi ôm lấy t.h.i t.h.ể của cô ấy , gào lên trong vô vọng :

 

- Sao em không chờ anh về vậy?

 

Đột nhiên, tôi phát hiện ra cuốn nhật kí của Clare, bàn tay tôi run rẩy lật từng trang

 

“ Cho dù tôi muốn như thế nào, thì giấc mơ cũng như lâu đài cát, rất dễ tuột khỏi tay tôi. Cho dù tôi phản đối anh ấy vẫn nhất định ra đi. Có lẽ đúng là tôi quá ích kỉ, ép anh ấy trong lòng cảm thấy bất an. Thật ra bản thân tôi vốn không quan tâm mình sống được bao lâu. Tôi cứ nghĩ những kỉ niệm đẹp sẽ làm con người ta trở nên mạnh mẽ, có thể cảm thấy an ủi. Tôi không biết có thể nhìn đôi mắt này bao nhiêu lần nữa. Sau khi tôi đi, ai sẽ ở bên cạnh anh ấy nhỉ? Ai có thể ủng hộ anh ấy đây? Ai có thể ..xoa dịu vết thương trong lòng anh ấy ? “

 

Nước mắt tôi, không biết tự lúc nào đã tuôn trào trên gương mặt em, cứ như là em đang khóc. Mất đi người mình yêu thương nhất, thì kể cả có trở thành thần cũng có nghĩa lý gì chứ?

 

Tôi chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc là để Clare ngủ mãi mãi, hoặc là.....

 

Tôi bắt đầu làm phép, đem linh hồn của cô ấy nhập vào búp bê, dùng hình thức khác để tiếp tục sống. Cho dù đây là điều không được cho phép của thiên thần, cho dù vì vậy mà cô ấy quên đi hết quá khứ.

 

Con búp bê ấy, trừ mái tóc dài và đôi mắt không thể nào tái tạo ra. Thì giống Clare đến bảy phần. 

 

 

 

.

.

.

Ngày những hạt giống hoa tôi đem về đồng loạt nở rộ cũng là ngày búp bê mở mắt nhìn tôi, không phải sắc tím quen thuộc mà là đôi mắt đen có phần lạ lẫm :

 

- Đây là đâu vậy?

 

- Đây là hoa viên, Ở đây không có sự c.h.ế.t chóc, không có sự thay đổi của sinh mạng..

 

- Ai đây? - Búp bê ngước nhìn tôi

 

Tôi, quỳ xuống, hôn tay cô ấy :

 

- Ta là Thần, ta mãi là vệ sĩ của búp bê sáng chói cao quý!

.

.

.

.

Thấm thoắt đã mấy trăm năm, búp bê sống ở hoa viên rất vui vẻ và bình yên. Vì sai lầm trong quá khứ nên tôi quyết định không bắt búp bê làm gì cả, búp bê muốn gì, tôi cũng cố hết sức làm cho búp bê. Vì tôi không biết cách trân trọng, không biết làm gì để khiến búp bê vui, không biết làm gì là tốt nhất cho búp bê. Tôi chỉ có thể đem giọng nói của mình giấu đi, và giấu đi tình cảm của bản thân, cùng với nỗi đau trong lòng. Tôi chỉ có thể đem tất cả tấm lòng của tôi dành cho búp bê. Cuộc sống bình lặng đối với tôi như vậy thật là hạnh phúc vô bờ bến, cho đến một ngày búp bê hỏi tôi :

 

- Tại sao hoa viên rộng lớn như vậy mà chỉ có một mình tôi? Thần nhìn này, tất cả vạn vật đều có đôi cả mà, tôi muốn nói chuyện với người khác. Một người cũng được, có một người nào đó có thể vào đây và đến bên tôi?

 

Duy chỉ có điều này, tôi không muốn hứa. Thực ra, thâm tâm tôi biết rất rõ, búp bê không phải là Clare lúc trước yêu tôi nữa. Búp bê đựng linh hồn của cô ấy nhưng búp bê là một cá thể độc lập hoàn toàn. Nhưng vì búp bê biết mơ, nên tôi cứ ôm một mối hy vọng là một ngày nào đó có thể gặp Clare của tôi.

 

Búp bê càng lúc càng buồn bã, tôi không nhẫn tâm nên cuối cùng đã hứa với búp bê. Búp bê cũng vui vẻ hứa với tôi những điều kiện tôi đưa ra nên tôi không thể nào không làm theo. Thấy búp bê và những người hết lần này đến lần khác vào hoa viên và chịu tổn thương mà vẫn không chịu từ bỏ. Sau đó, có một chàng trai, vì búp bê mà chịu ở lại. Nhưng búp bê vẫn phải đối mặt với vấn đề trước đó của tôi, nhưng điều khác là, búp bê chọn cách đối mặt. Búp bê có đủ dũng khí để trân trọng, trân trọng nhưng cũng cần cả sự dũng cảm để đương đầu vì không biết khi nào sẽ mất đi.

 

Sau khi chàng trai mất đi một năm, tôi xác nhận lại tấm lòng búp bê :

 

- Búp bê vẫn còn yêu chàng trai à?

 

Câu trả lời của búp bê khiến tôi yên lòng . Tôi không thể trở thành người mang lại hạnh phúc cho Clare, nhưng tôi vẫn có đủ sức để cho hai người họ đến với nhau.

 

Tôi hiểu, thiên thần không thể không biết sự tồn tại của búp bê, chỉ là giả vờ không thấy mà âm thầm cho phép nhưng liên tiếp hai lần phạm lỗi mang linh hồn nhập vào búp bê, lần này tuyệt đối không thể để như vậy được.

 

.

.

.

.

.

.

- Người chịu phán quyết  - Giọng Ngài Thượng lão thần lại vang lên một lần nữa - Đối với tội mà cậu đã phạm, có lời giải thích gì không?

 

- Không có , tất cả nghe theo sự phán quyết của các thần.

 

- Được, vậy phán quyết chính là...

 

- Khoan đã - Giọng nói trong trẻo của vị Thượng thần có mái tóc nâu đỏ ngắt lời - Vì ta rất thích cậu nên trước khi phán quyết, ta cho cậu một điều ước. Nói đi, có yêu cầu gì không?

 

Tôi khẽ nhắm mắt, nụ cười hạnh phúc của búp bê, nụ cười hiền dịu của Clare hiện lên rõ ràng như một bức tranh chạm khắc đầy sống động

 

- Tôi chỉ mong ước, búp bê được hạnh phúc, lần này , tuy tôi đã không bảo vệ được búp bê, họ vẫn có thể sống ở hoa viên, tiếp tục vẽ giấc mơ của họ.

 

- Hahah - Thượng thần phá lên cười - Ngốc quá vậy mà lại không nỡ chịu cầu xin cho bản thân cậu à? Thôi được rồi, ta sẽ để họ tiếp tục sống trong hoa viên xinh đẹp, lần này ta sẽ phá lệ, chỉ dùng một linh hồn để trao đổi hai sự sống thôi...

.

 

 

.

.

Thưở xưa, có một vị thần sống với búp bê thân yêu nhất.

 

Vào một ngày, Thần không thể không ra đi, nhưng Thần biết búp bê đã có người chăm sóc nên yên lòng từ biệt

 

Cùng với linh hồn, nỗi nhớ búp bê từ từ tan biến...

 

.

.

.

.

Ánh nắng chiếu xuyên qua đóa hồng quế làm búp bê giật mình tỉnh giấc :

- Sao thế? - Chàng trai búp bê khẽ hỏi

 

- À không, tôi chỉ đang tò mò không biết lần tiếp theo Thần đến là khi nào ? Dù Thần có bận rộn như thế nào , tôi cũng luôn mong Thần vui vẻ và hạnh phúc

 

_ END_

Bình luận

1 bình luận

Loading...