Buôn người - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 06:03:55
Lượt xem: 183

01

 

Năm tôi bỏ học, hai anh em nhà hàng xóm độc thân bốn mươi tuổi bất ngờ lấy vợ.

 

Cũng năm này, người cha bỏ đi biền biệt của tôi về nhà và lấy đi 2.000 tệ cuối cùng mà mẹ tôi đã chuẩn bị để đóng học phí cho tôi, rồi biến mất.

 

Thấy mẹ khóc cạn nước mắt, tôi nhẹ nhàng nói: “Con không muốn học nữa, con muốn ra ngoài kiếm tiền”.

 

"Kiếm tiền." Mẹ giơ tay định tát tôi một cái, tay bà run lên nửa chừng, bàn tay gầy guộc như cổ gà, rũ xuống yếu ớt. Mẹ che mặt, nghiến răng và run rẩy.

 

Tôi không can ủi mẹ, tôi chỉ ngơ ngác nhìn bầu trời xám xịt ngoài sân.

 

Lúc này, bên cạnh đột nhiên có tiếng ồn ào, chửi rủa của một người đàn ông, bên cạnh đó là tiếng  rên rỉ của một người phụ nữ. Giọng nói này quen đến mức tôi bất giác rùng mình.

 

Tôi bước ra khỏi căn nhà gỗ tối tăm và nhìn sang bên cạnh. Một người phụ nữ bị đ..ánh, lăn tới lăn lui trên mặt đất khiến bụi bay tung khắp sàn nhà.

 

Đại Trương cầm nửa chiếc ghế đẩu đ..iên c..uồng đ..ánh người phụ nữ, sắc mặt hung ác, hai mắt sắp lồi ra ngoài.

 

Người phụ nữ bị đ..ánh đến mức vặn vẹo loạn xạ trên mặt đất, giống như một con côn trùng bị giẫm phải bụng.

 

Phần còn lại của nửa chiếc ghế đẩu đã bay xa ba mét, người dân trong làng tụ tập xung quanh và chỉ trỏ vào người phụ nữ.

 

"Cô gái này rất hung dữ, vừa rồi còn định ăn trộm!"

 

"Nghe nói cô ta là sinh viên đại học! Mua tận 20 ngàn tệ, xem ra nhà họ Trương vẫn có tiền."

 

"Sao vậy? Để mua được con búp bê này, tôi phải cạo bỏ một lớp đất!"

 

 

Người hung hăng vung chiếc ghế xuống chính là anh lớn nhà họ Trương, Đại Trương. Đứng khoanh tay bên cạnh anh là em trai anh, Tiểu Trương.

 

Hai anh em nhà bên nay đã bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ. Hai ông già độc thân suốt ngày nhìn nhau bên người mẹ đã tám mươi tuổi trong ngôi nhà nghèo khó chỉ có một chiếc giường gỗ. Hai anh em không khuyết tật gì nhưng không thể lấy vợ chỉ vì nghèo.

 

Những năm gần đây, các cô gái trong làng gần như biến mất, chim cũng ít hơn mùa đông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/buon-nguoi/phan-1.html.]

Trong làng chỉ có hai cô gái tầm hai mươi, một người bị tật một chân và muốn sính lễ là 200.000 nhân dân tệ.

 

Người còn lại ly hôn và sinh được hai người con, cả hai con đều do chồng cũ nuôi. Nói là ly hôn nhưng thực ra chỉ có bỏ nhau rồi dọn ra ngoài, họ không có giấy đăng ký kết hôn.

 

Chỉ ba ngày kể từ khi hai cô gái này thách cưới, lời cầu hôn gần như đã vượt ngưỡng.

 

Cô gái đã ly hôn đặc biệt dễ lấy chồng, cô đòi sính lễ 250.000 nhân dân tệ, toàn bộ đều để lại cho em trai anh đang chờ lấy vợ. Bởi người trong làng nói rằng, người phụ nữ này sinh hai đứa con đầu tiên bà sinh con trai, nên dễ dàng có con.

 

Những cô gái khác đều đến các thành phố lớn để làm việc và hầu như không bao giờ quay trở lại nữa.

 

Đàn ông độc thân trong làng ngày nào cũng mong có vợ như mong sao trăng, tiệm băng đĩa đầu làng ngày nào cũng đông nghẹt người đến tận nửa đêm.

 

Cô gái trên mặt đất vặn vẹo một lúc rồi ngừng cử động trong khoảnh khắc dữ dội. Dù sau đó tôi có vỗ cô ấy bao nhiêu đi chăng nữa, cô ấy vẫn không có phản ứng, nằm dài trên mặt đất như một miếng thịt thối không xương.

 

Mẹ Đại Trương lạnh lùng nhìn một hồi, rồi hoảng sợ: “Tôi mua nó với giá 20.000 tệ, đừng để bị đ..ánh c..hết!”

 

Bà ta bước tới, lật người phụ nữ lại, đặt tay dưới mũi cô ấy để xem còn thở không, một lúc sau bà ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Chưa c..hết!"

 

Lúc này tôi mới nhận ra người phụ nữ đó có khuôn mặt rất xinh đẹp, rất đẹp và nữ tính như những nhân vật trong những cuốn băng ở tiệm băng đĩa đầu làng, làn da trông rất trắng dưới ánh mặt trời, trắng như bột, mặt trái xoan nhọn, môi đỏ mọng.

 

Tiếng trò chuyện của những người phụ nữ đang xem ngày càng lớn hơn và họ chủ yếu nói rằng cô ấy quá gầy để có con. Đám đàn ông đều im lặng, ánh mắt như móc câu móc vào cổ áo người phụ nữ, muốn dùng mắt lột trần cô.

 

Tôi chợt cảm thấy hơi ghen tị với anh em nhà họ Trương.

 

Hai ông già độc thân đó, chưa từng đi học ngày nào, ngay cả tên mình cũng không viết được, có xứng đáng có được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy không?

 

Tôi cảm thấy hơi tiếc cho người phụ nữ này. Vì tôi biết rất rõ tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy.

 

02

 

Quả nhiên, trước khi màn đêm buông xuống, nhà họ Trương lại bắt đầu la hét. Nhà tôi cách nhà họ chỉ nửa bức tường sân. Tôi không cần phải lắng nghe kỹ, tiếng cầu xin của người phụ nữ đã lọt vào tai tôi một cách rõ ràng.

 

"Anh ơi! Anh ơi, anh tha cho tôi đi. Tôi là sinh viên. Năm nay tôi mới vào đại học thôi!"

 

"Nhà tôi giàu có! Xin anh hãy đưa tôi về, tôi xin bố tôi cho anh một trăm nghìn! Tôi cho anh một triệu! Anh lấy mấy chục cô vợ cũng đủ !"

 

Bình luận

2 bình luận

  • Cái nhà buôn người vẫn còn sống tức ghê

    Phuongvu 2 tuần trước · Trả lời

    • Dù Tô Khẩn đã đc cứu nhưng đọc vẫn sợ hãi vl 😢

      Halary 3 tuần trước · Trả lời

      Loading...