Bước Qua Nhau - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-06 23:51:56
Lượt xem: 160

Ngày hôm sau, đơn ly hôn và hủy hợp tác với công ty của tôi được gửi đến công ty hắn.

Thẩm Xuyên hốt hoảng gọi điện cho tôi nhưng tôi rất bận, không có thời gian tiếp hắn ta.

Qua một ngày sau, tin tức tống Thị và Thẩm thị ngừng hợp tác đã lan truyền khắp nơi.

Các doanh nhân ai cũng thông minh, ai thịnh vượng hơn thì sẽ theo người đó. Là thiên kim của Tống thị, hai năm trước, tôi bước vào nhà họ Thẩm cũng với rất nhiều tài nguyên của nhà họ Tống. Mọi người trong khắp thủ đô đều biết, có sự giúp đỡ của Tống thị, Thẩm thị sẽ không bao giờ sụp đổ.

Bây giờ, Tống thị đã chủ động hủy bỏ hợp tác với Thẩm Xuyên, kẻ ngốc cũng biết.

Thẩm thị sắp xảy ra chuyện rồi.

Các doanh nghiệp thông minh đều đã chủ động rút lui vì sợ bị ảnh hưởng.

Chỉ trong vòng một ngày, Thẩm thị đã chịu rất nhiều tổn thất.

Thẩm Xuyên gọi cho tôi vô số cuộc điện thoại nhưng giống như khi tôi bị thương, gọi cho hắn vô số cuộc mà hắn không trả lời.

Tối muộn về đến nhà, thấy bố tôi và mọi người đang tiếp đón Thẩm Xuyên ở trong phòng khách, nhưng mà không ai chịu cho hắn một sắc mặt tốt.

Nhìn thấy tôi, Thẩm Xuyên muốn tới gần: "Giảo Giảo, chuyện hôm đó là lỗi của anh. Anh không nên để em một mình..."

Hắn ta còn chưa kịp nói xong thì bố tôi đã cầm chén trà ném thẳng vào cạnh chân hắn.

Nước trà và các mảnh sứ vỡ b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

"Thằng khốn, tôi giao con gái của tôi cho anh và anh đã đối xử với nó thế à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/buoc-qua-nhau/chuong-15.html.]

Phòng khách rất yên tĩnh, Thẩm Xuyên đứng bất động, mặt mày tái mét. Cảnh tượng nhất thời trở nên xấu xí.

Anh tôi nói: "Hai đứa ly hôn đi!"

Thẩm Xuyên ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt tối tăm khó hiểu.

Thấy tôi không phản ứng, hắn khàn giọng nói: "Giảo Giảo, anh thật sự rất yêu em và em cũng rất yêu anh. Chẳng qua là em đang mất trí nhớ nên quên mất chuyện đó thôi. Chúng ta đừng đi đến mức này có được không?"

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, mỉm cười.

"Xin lỗi, thật ra tôi không mất trí nhớ."

"Tôi vẫn nhớ rất rõ trước đây anh không hề yêu tôi nhiều như anh nói."

Đồng tử Thẩm Xuyên đột nhiên co rút lại, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn rất bướng bỉnh.

Vốn dĩ tôi không muốn chuyện chúng tôi chia tay phải làm đến mất mặt thế này. Nhưng hắn ta lại không nhớ rằng hắn ta đã làm tổn thương tôi rất nhiều lần, khiến tôi khó chịu rất nhiều lần. Bây giờ đây, ngay trước mặt người nhà tôi, hắn còn giả vờ là một con cừu ngây thơ, đáng thương.

"Người lớn thì phải phụ trách với việc mà mình đã hứa. Thẩm tổng, hai chúng ta chia tay trong vui vẻ đi.”

Thẩm Xuyên đỏ mắt nhìn tôi, xác nhận rằng tôi sẽ không thay đổi, mới nhìn về phía bố tôi: "Có thể ly hôn nhưng không được động đến Thẩm thị."

Bố tôi vui vẻ đồng ý, thỏa thuận rằng sẽ không làm khó hắn.

Nhưng cho dù gia đình tôi không làm khó hắn thì không có sự giúp đỡ của nhà tôi, các công ty khác cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn.

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...