Bụng Mang Dạ Quỷ - Chương 5 + 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:04:03
Lượt xem: 223

5.

Rời khỏi nhà họ Trương, tôi cầm lấy mâm bạc xây một cửa tiệm phong thủy, kiếp này không bị ràng buộc bởi minh hôn và nhà họ Trương, vừa hay tôi đã có thể chú tâm vào gầy dựng sự nghiệp.

Hai ngày đầu, Triệu Thù mỗi ngày một bộ đồ lộng lẫy kiểu mới, châu báu ngọc ngà đeo đầy người, dẫn theo cả đám người hầu bà mụ sang đây diễu võ giương oai.

Cô ta còn cho cả đám người hầu đi theo đến đập phá, khiến cho cửa tiệm mà tôi cực khổ gầy dựng trở nên rối tung cả lên.

Nhưng còn chưa tới vài hôm, Triệu Thù liền xảy ra chuyện.

Đầu tiên khi ăn tổ yến, bị sặc đến ho ra máu.

Tiếp theo là khi ra ngoài mua quần áo, thì bị ngã đập đầu tét nguyên đường.

Tối đến đi tắm thì bị cảm lạnh.

Dọa cho Triệu Thù cơm không dám ăn, cửa cũng không dám bước ra ngoài, giữa cái nóng oi bức của tháng 7, cô ta tự mình quấn chăn kín mít nằm trong phòng.

Người hầu trên dưới của nhà họ Trương đều cười nhạo sau lưng Triệu Thù là heo rừng ăn trấu không quen, sống nghèo khổ quen rồi có phước cũng không biết hưởng.

Thầy Lý ở tiệm thuốc bên cạnh ngày nào cũng ra vào nhà họ Trương, nhưng Triệu Thù cũng cứng lắm, vì hạt thóc vàng trong bụng mà nhịn đau nhịn ốm không uống lấy một giọt thuốc, ngay cả thầy Lý và vợ thầy đều tặc lưỡi ngạc nhiên.

Tôi cũng tận hưởng sự nhàn rỗi, ngày thường thì giúp người ta xem vài quẻ bói, trừ tà nếu cần.

Nhưng vào một đêm muộn của nửa tháng sau, cửa tiệm đột nhiên vang lên tiếng đập cửa rất gấp.

Tôi mơ màng xuống giường, nhìn qua khe cửa, nhìn thấy mợ Lý khuôn mặt tái mét, nước mắt lưng tròng, bên cạnh mợ có một luồng khí đen bao vây.

Đây là có người thân sắp qua đời sao?

Tôi có dự cảm không lành, liền vội vàng mở cửa: “Mợ Lý, có chuyện gì thế ạ?”

Mợ Lý người run cầm cập, quỳ trước mặt tôi và nói: “Thanh Hoa, cầu xin con, cứu Xuân Sanh nhà mợ đi! Ông ấy sắp không được rồi!”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

6.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bung-mang-da-quy/chuong-5-6.html.]

Tôi hoảng loạn khoác vội chiếc áo, ba chân bốn cẳng chạy sang nhà kế bên.

Khi đẩy cửa ra, tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho đơ cả người.

Cả người thầy Lý bị bọc trong tấm chiếu rơm đầy máu, sắc mặt ông đã không còn một giọt máu, miệng há to ra, m.á.u tươi chảy ra từ khóe môi.

Ông ấy đã bị ai đó cắt mất lưỡi và mười ngón tay rồi!

Tôi đưa tay ra sờ lên mũi, ông đã không còn hơi thở nữa.

Mợ Lý khóc nức nhào đến bên cạnh chồng mình: “Xuân Sanh à! Xuân Sanh! Ông tỉnh lại đi mà!”

“Lúc sáng vẫn bình thường, sao bây giờ lại thành ra như thế…”

Nhìn mợ Lý đau đớn tột cùng, lồng n.g.ự.c tôi như bị ai đó bóp nghẽn.

Thầy và mợ Lý đều là những người tốt bụng, từ khi tôi dọn đến vợ chồng họ lúc nào cũng hỏi han chăm sóc,cứ cách dăm ba bữa lại mang sang cho tôi một ít đồ ăn.

Không chỉ như thế, nhiều khi thầy Lý còn hay mở phòng khám miễn phí và phát thuốc cho những người nghèo khổ, không ngờ ông lại rơi vào bước đường này.

Đột nhiên mợ Lý đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ ngầu: “Nhà họ Trương là cái thứ táng tận lương tâm!”

“Ta phải đi báo thù, phải đi báo thù cho Xuân Sanh!!!”

Một luồng gió lạnh thổi qua, một tiếng cót két phát ra từ cánh cửa, hơi thở yếu ớt lạnh lẽo đó phả ra từ cửa sau, trong lòng tôi chợt khựng lại, vội quay đầu qua nhìn.

Thông qua cặp mắt âm dương, vừa hay đó chính là hồn ma vặn vẹo của thầy Lý, hình như có thứ gì đó đang kéo ông ấy đi lùi về sau, ông giãy giụa trong đau đớn, há miệng lắp bắp:

“Đừng đi! Đừng… có đi… đến nhà họ Trương!”

Sau đó hồn ma của ông liền tan biến trong đêm đen.

Mợ Lý hình như cũng cảm nhận được, đôi mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa đang lay lắt, đôi chân như rót chì không còn cử động được.

 

Bình luận

1 bình luận

  • Kết chưa mãn nguyện lắm, còn khá nhiều điều còn vướng

    Lan 2 tháng trước · Trả lời

Loading...