Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 474

Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:42:14
Lượt xem: 26

Mọi người đi về phía nhà ăn.

Sau khi đến nhà ăn, Tống Thời Thanh và Thẩm Kiêu Dương lần lượt đi lấy thức ăn và rau. Tống Thời Thanh gọi hai phần thịt, hai phần rau, còn lấy thêm một phần canh trứng.

Ai cũng vội vã ăn cho xong sớm để còn tranh thủ ngồi xem phim nên khi đến đây ai cũng đ.â.m đầu vào ăn. Vì vậy họ đã không nhận ra vị nữ đồng chí mà họ đã nói đến trước đó là Khương Tuệ Tuệ, người cũng đang ngồi ăn cùng họ trong nhà ăn.

Sau khi ăn xong, mọi người trực tiếp đến bãi cỏ để xem phim.

Cố Diệp Phi

Trên đường đi, một số thanh niên tri thức nhận ra Khương Tuệ Tuệ rất giống với người đã biểu diễn trên sân khấu trước đó, họ thì thầm với nhau liệu đó có phải là cô hay không, nhưng khi họ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ ôm lấy cánh tay của Tống Thời Thanh thì không nói gì nữa.

Cũng trên đường đi, họ gặp Tiểu Mai, sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ và Thẩm Kiêu Dương, cô ấy vội vàng chạy đến chào hỏi. Cô ấy nói rằng bây giờ cô ấy sẽ đi tìm Diệp Mạn Đình và hỏi Thẩm Kiêu Dương liệu anh ấy có thể giúp hai người họ tìm một chỗ ngồi hay không, nếu không khi họ đến có thể sẽ không có chỗ ngồi tốt cho họ nữa.

Đương nhiên là Thẩm Kiêu Dương đồng ý.

Tiểu Mai kéo Khương Tuệ Tuệ qua, hỏi: "Tuệ Tuệ, có ai đến tìm cô không?"

Nghe giọng điệu ban nãy của đoàn trưởng Chu, ông ấy dường như sẽ tìm kiếm Khương Tuệ Tuệ. Nếu vậy ông ấy sẽ nói gì đây? Vì ông ấy biết Thẩm Kiêu Dương, anh ấy đến từ đội số bảy.

"Tìm tôi sao?" Khương Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, lắc đầu nói: "Không có ai tới tìm tôi cả. Làm sao vậy?"

Ông ấy không tìm sao? Tiểu Mai không rõ lắm, chỉ nói: "Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút, nếu như ông ấy không đến chắc là tôi đã nghĩ sai. Không có việc gì, cô ngồi xuống trước đi, tôi đi tìm Diệp Mạn Đình, lát nữa tôi đến sau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-474.html.]

Khương Tuệ Tuệ nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Mai, tự hỏi ý của cô ấy là gì, ai muốn tìm cô? Nhưng cô cũng không quá để ý đến nó, cô đi theo đám người Tống Thời Thanh để chiếm vị trí.

Vì họ đến sớm nên còn rất nhiều chỗ trống. Thẩm Kiêu Dương dẫn đầu chiếm lấy bốn chiếc ghế giữa tốt nhất để xem phim, bốn người bọn họ vừa đủ, nhưng mà chỗ của Diệp Mạn Đình và Tiểu Mai thì không có cách nào chiếm trước được.

Thẩm Kiêu Dương nhìn hai thanh niên trí thức ngồi bên cạnh, lấy từ trong hộp thiếc ra hai viên sô cô la. Anh ấy nghiêng người đem hai viên sô cô la đưa cho hai người kia, cũng không biết bọn họ nói cái gì, hai thanh niên trí thức sau khi cầm lấy sô cô la thì đứng dậy.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, có liếc về phía bên này và tình cờ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ.

Ánh mắt đồng thời cũng sáng lên: “Thẩm Kiêu Dương, vị nữ đồng chí kia chính là người trước đó đã hát trên sân khấu phải không?”

Thẩm Kiêu Dương quay lại nhìn Khương Tuệ Tuệ, cũng không có ý định giấu giếm họ. Kỳ thật chuyện này không có gì phải giấu giếm cả, người hát chính là chị dâu của anh ấy, hơn nữa chị dâu của anh ấy còn hát rất hay.

Vậy nên anh ấy trả lời một cách khá tự hào: "Tiểu tử thối, các cậu xem như là có mắt nhìn, là chị ấy đó."

Thấy Thẩm Kiêu Dương thừa nhận, hai thanh niên trí thức lập tức nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ, bọn họ nhận ra rằng Khương Tuệ Tuệ nhìn ở khoảng cách gần còn đẹp hơn là khi cô ở trên sân khấu.

Lúc trên sân khấu, cô mặc quân phục khiến cô trông có vẻ anh dũng hơn, còn bây giờ cô lại mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, mái tóc đen dài bồng bềnh như rong biển xõa đằng sau vai.

Trên môi nở nụ cười, cô đang trò chuyện với một nữ đồng chí khác đứng trước mặt mình.

Có vẻ như cô cảm thấy xõa tóc quá nóng nên dứt khoát tết tóc lại. Trên tay cô cầm một chiếc dây cột tóc màu đỏ thẫm, sau khi tết tóc xong, cô đưa chiếc băng đô cho người thanh niên trí thức ngồi bên cạnh.

Loading...