Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bố Tôi Rất Có Tiền - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-21 11:10:00
Lượt xem: 383

Giang Bạch học trên tôi một khóa, khi tôi vào trường, anh ấy đã là nam thần nổi tiếng toàn trường.

Có quá nhiều cô gái theo đuổi anh ấy, dùng đủ mọi cách.

Ba năm cấp ba tôi dồn hết sức học hành và giảm cân, khi thật sự đến gần anh ấy, tôi lại không hề cảm thấy áp lực.

Cơ hội để tôi tiếp cận Giang Bạch là khi tôi nhờ cô chú ở căng tin cho thêm một phần đồ ăn.

Mẹ tôi là người rất cứng rắn, để ép tôi đi du học, bà cắt hết nguồn tài chính của tôi.

Vừa vào đại học, tôi tiêu xài hoang phí, chưa đến một tuần đã nghèo đến mức không đủ tiền mua thịt.

Lúc ấy đang lấy thức ăn, không nhận ra Giang Bạch đang đứng ngay sau lưng.

Tôi dùng lời lẽ ngọt ngào hòng xin thêm một phần thịt kho từ cô múc cơm ở căng tin, vừa quay lại đã thấy Giang Bạch đứng sau mình.

Mặt tôi đỏ bừng lên, suýt chút đụng vào anh ấy.

Giang Bạch nhanh tay đỡ lấy tôi, sau đó còn xin số WeChat.

Lúc đó, tôi nghĩ chắc chắn Giang Bạch đã phải lòng tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên!

Nhưng sau khi kết bạn WeChat, anh ấy gửi cho tôi một số thông tin về các công việc bán thời gian như làm thêm ở quán trà sữa, cửa hàng tiện lợi, khiến tôi ngỡ ngàng.

Từ đó, tôi bắt đầu đi làm thêm cùng với Giang Bạch.

Cũng từ đó, tôi mới biết cuộc sống của Giang Bạch vất vả thế nào.

Ngoài giờ học, anh ấy chỉ biết làm thêm, không có bất kỳ hoạt động giải trí nào.

Ngay khi nhận được lương, anh chỉ giữ lại một ít tiền sinh hoạt, còn lại trả nợ ngay lập tức.

Có nợ của bố tôi, có nợ của người khác. Giang Bạch ghi chép rõ ràng từng khoản, thậm chí còn trả lãi.

Tôi cứ theo Giang Bạch mãi, cuối cùng cũng trở thành bạn gái của anh ấy.

Bây giờ nghĩ lại, cảm giác như trúng xổ số độc đắc vậy.

Tôi còn đang mơ màng, bỗng tiếng hét trong video của Minh Châu làm tôi giật mình.

"Chinh phục Giang Bạch đi!" Minh Châu bắt đầu khua môi múa mép, "Trang bị đã chuẩn bị xong, Báo Hoa Vàng, cậu phải tỏa ra sức hút của mình đi chứ, khiến đối phương mê mẩn, không thể dừng lại được."

Minh Châu là bạn từ nhỏ của tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, hiểu rõ mọi chuyện của nhau.

Tôi trốn trong chăn gọi điện cho cô ấy, kéo chặt chiếc váy ngủ ren, cắn răng nói: "Nếu Giang Bạch không ăn miếng này thì sao?"

Chúng tôi đã yêu nhau nửa năm, Giang Bạch luôn giữ khoảng cách với tôi.

Tôi muốn nhân dịp sinh nhật của Giang Bạch, làm một cú lớn!

Đôi lúc tôi cũng cảm nhận được phản ứng của anh ấy, nhưng anh luôn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Haiz, tôi bắt đầu nghi ngờ sức hấp dẫn của mình rồi.

"Nếu vậy thì anh ta không phải đàn ông, cậu đâu còn là cô béo ngày xưa nữa, bây giờ cậu đã là nữ thần nghệ thuật số một của khoa rồi!" Minh Châu tiếp tục khích lệ, "Tớ sẽ gửi cậu 200GB tài liệu, học hỏi cho kỹ, nhất định phải chinh phục được Giang Bạch, mới xứng đáng với sáu năm nỗ lực của cậu."

"Cậu nói như thể sáu năm qua tớ chỉ muốn ngủ với Giang Bạch thôi vậy." Tôi nhấn mạnh, "Chúng tớ là tình yêu đích thực! Hiểu không?"

Minh Châu cười phá lên: "Cũng như nhau cả thôi, tình yêu đích thực thì càng ngủ càng tuyệt."

Tôi và cô ấy bàn bạc chi tiết kế hoạch hành động, rồi thử tưởng tượng trong đầu.

Cô ấy lại hỏi: "Báo Hoa Vàng, cậu định khi nào sẽ nói cho Giang Bạch biết thân phận thật của cậu?"

Câu hỏi của cô ấy khiến tôi sững sờ, im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-toi-rat-co-tien/chuong-2.html.]

Nếu cô ấy không nhắc, tôi gần như đã quên mất.

Trước mặt Giang Bạch, tôi là Kim Kim, một sinh viên nghèo tiết kiệm từng đồng, uống sữa chua cũng phải l.i.ế.m nắp, ăn thịt kho cũng phải l.i.ế.m đĩa.

Năm vào đại học, tôi kiên quyết đòi bố đổi tên cho tôi. Cuối cùng từ Kim Tiền Tiền, ông đổi thành Kim Kim.

Lúc nhận chứng minh nhân dân, tôi cảm thấy pha đổi tên cồng kềnh này vẫn chẳng khác nào chưa đổi...

Nhà họ Kim chúng tôi, đúng là mê tiền từ trong xương.

"Thôi bỏ đi, với tính cách của Giang Bạch, nếu biết cậu lừa anh ấy ba năm, chắc tức đến nôn ra máu." Minh Châu tự trả lời.

"Biết thế còn hỏi! Cậu nhớ giữ bí mật giùm tớ! Nếu Giang Bạch biết được thân phận của tớ, tất cả chúng ta đều tiêu đời!" Tôi cắn răng, quyết định không nghĩ đến vấn đề này nữa.

Giang Bạch gọi video cho tôi, tôi vội vàng ngắt cuộc gọi với Minh Châu.

"Đã gần mười một giờ mà còn chưa ngủ à?" Giang Bạch trong video cau mày.

Lúc đó tôi mới để ý thời gian, nhỏ giọng thì thầm: "Nhớ anh quá nên không ngủ được."

Tháng trước, tôi thức khuya đến mức kinh nguyệt cũng không đến, bạn cùng phòng còn nghi ngờ tôi mang thai, tôi thật sự không biết phải nói sao.

Giang Bạch đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là do thức khuya, nhìn khuôn mặt của Giang Bạch lúc đó, ai không biết còn tưởng tôi mang thai ngoài ý muốn, mà đứa bé lại không phải của anh ấy.

Từ sau khi từ bệnh viện về, mỗi ngày anh ấy đều kiểm tra tôi rất đúng giờ.

Nghe tôi nói vậy, Giang Bạch thoáng dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ngủ sớm đi."

"Cho em một nụ hôn chúc ngủ ngon đi mà." Tôi nũng nịu với anh ấy, nhìn mái tóc ướt đẫm của anh, tim đập loạn nhịp.

Ôi, sao có thể đẹp trai thế này! Đẹp trai thế này lại còn là bạn trai của tôi nữa!

Giang Bạch nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, rồi hôn nhẹ vào màn hình.

Tai anh ấy đỏ ửng, giục tôi: "Ngủ đi, mai bảy giờ anh gọi em dậy."

Tôi cúp máy, nằm trên giường hài lòng, hồi tưởng mãi.

Bạn cùng phòng của tôi, Vương Tiếu Tiếu, đúng lúc đó xông vào ký túc xá, mắt sáng rực kéo tôi dậy: "Cưng à, chiếc Hermes này cậu mua ở đâu vậy? Hôm nay tớ đã lấy lại được mặt mũi, khiến cho cái thứ chó khinh người kia phải sợ c.h.ế.t khiếp. Hàng fake này, thật quá thật đi."

Tiếu Tiếu gần đây có quen một cậu ấm, cái thằng cha đó tiền không biết có bao nhiêu, nhưng nói năng thì như nuốt cả cá voi. Hôm nay Tiểu Tiểu nói muốn trấn áp hiện trường, nên mượn chiếc Hermes của tôi đi.

Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, đó là hàng thật... nhưng không dám, sợ cô ấy xé xác tôi. Dù sao ba năm qua, các bạn cùng phòng của tôi đã không ít lần giúp đỡ tôi, ăn gì cũng không quên mang phần cho tôi.

Tôi thực sự không muốn giả nghèo đến mức này! Ai ngờ lại thành ra như vậy!

Mẹ tôi một khi đã quyết tâm liền dứt khoát cắt đứt nguồn cung cấp cho tôi suốt ba năm. 

Tôi lại theo Giang Bạch đi làm thêm khắp nơi, mọi người đều nghĩ tôi nghèo đến mức không một xu dính túi.

"Quên rồi..." Tôi giục cô ấy, "Nhanh rửa mặt đi! Còn mười phút nữa là tắt đèn rồi!"

Tiếu Tiếu không hỏi thêm nữa, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, luôn cảm thấy nếu một ngày nói ra sự thật, chắc họ sẽ đánh tôi đến chảy máu.

Tôi trốn trong chăn học, dần chìm vào giấc mộng xuân, sáng hôm sau khi tỉnh lại còn chảy cả m.á.u mũi!

Cuối cùng cũng đến sinh nhật Giang Bạch, tôi nóng lòng chờ đợi, tuyên bố hùng hồn trong nhóm chat.

Tôi: [Nếu tớ có thể chinh phục được Giang Bạch, nguyện để Minh Châu mập thêm mười ký.]

Minh Châu: [?? Cưng ơi, cưng làm sao mà chinh phục được? Nếu cưng thật sự làm được, tớ nguyện mập thêm hai mươi ký.]

Tôi: [Cút!]

 

Loading...