Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỐ MẸ TÔI THÍCH SỰ CÔNG BẰNG - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:32:41
Lượt xem: 4,506

7.

 

Tôi không ngờ, người không có lý do gì để nổi cáu như Hứa Hành lại là người đầu tiên nổi giận.

 

“Hứa Củ, chị không cần phải nói móc như vậy!” nó nói, “Chị nhìn xung quanh xem, nhà ai mà không cưng chiều con trai, tài sản đều để lại cho con trai? Chỉ có nhà chúng ta, suốt ngày nói về công bằng! Từ nhỏ, tôi có cái gì thì các chị cũng có cái đó, các chị còn không biết đủ hay sao?”

 

“Con trai nhà người khác tốt nghiệp xong đều được mua nhà mua xe, chỉ có nhà chúng ta, bố mẹ chi cả mớ tiền cho các chị, bây giờ bảo chị bỏ tiền ra thì có vấn đề gì chứ?”

 

“Theo tôi thấy, chị chính là người kiếm được nhiều tiền nhất trong nhà, chị nên để bố mẹ giữ lại 1 triệu để an dưỡng tuổi già rồi tự nguyện bỏ ra 1,4 triệu mới đúng!”

 

Thế nào là vô liêm sỉ?

 

Đây chính là vô liêm sỉ!

 

“Công bằng?” tôi cười ra tiếng, “Ha ha ha, mày mà cũng dám nói chuyện công bằng với tao à?”

 

“Mày mà cũng có quyền nói, trước đây tao được đối xử công bằng à?”

 

“Thứ công bằng mà các người áp đặt lên tôi lại chỉ là lớp vỏ bọc để tư lợi thôi!”

 

Công bằng là gì?

 

Công bằng là vào những ngày nghỉ, em trai muốn chơi game, em gái muốn xem ti vi, tôi phải ngoan ngoãn giúp hàng xóm trông quán, thù lao kiếm được lại phải chia đều cho ba người.

 

Công bằng là hai đứa nhỏ không chăm chỉ học hành, bố mẹ lại trách tôi, mắng tôi không chăm sóc tốt cho em trai em gái, để chúng nó không biết học hành chăm chỉ như tôi!

 

Công bằng là tất cả học bổng của tôi trong hai năm đại học đều phải nộp về nhà, nhưng khi chúng nó lên đại học, lại không nghe thấy chút thông tin gì về học bổng!

 

Cái gọi là công bằng, thật ra chỉ là một trò đùa!

 

Tôi quay người chạy vào phòng Hứa Hành.

 

Ngăn kéo của nó đã khóa lại.

 

Nhưng không sao, đó chỉ là một cái khóa nhỏ, còn dễ vỡ hơn đồ chơi của trẻ con, chỉ cần tôi kéo nhẹ một cái…

 

“Rầm!” một tiếng, cái bàn đã bị kéo nứt.

 

Hứa Hành nghe thấy âm thanh, định chạy vào ngăn tôi lại.

 

Nhưng đã quá muộn rồi!

 

Tôi lấy hết đồ trong ngăn kéo ra, vừa đẩy Hứa Hành, vừa ném chúng xuống trước mặt bố mẹ!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-me-toi-thich-su-cong-bang/chuong-7.html.]

“Leng keng!”

 

Trang sức, đồng hồ, switch và cả sổ tiết kiệm, tất cả đều rơi rụng trên sàn nhà!

 

“Từ trước đến nay công bằng đều là do các người giả vờ!”

 

“Các người cảm thấy công bằng là ban phát một tí tình thương cho tôi và Hứa Bình! Các người cảm thấy đối xử công bằng với chúng tôi là thiệt thòi cho Hứa Hành! Các người cảm thấy tôi và Hứa Bình nên biết ơn và mang ơn đội nghĩa với hứa Hành!”

 

“Nhưng mà bố mẹ, các người có thể nói cho tôi biết, chúng tôi có trang sức vòng vàng này không? Cả cái đồng hồ này nữa? Sổ tiết kiệm do ai đứng tên?”

 

“Tốt xấu gì thì tôi và Hứa Bình còn biết lao động kiếm tiền, nhưng các người nói cho tôi biết, Hứa Hành lấy mấy thứ này từ đâu ra được không?”

 

“Gia đình này làm gì có công bằng!”

 

“Công bằng chỉ là vỏ bọc để che đậy cho việc các người trọng nam khinh nữ! Không, các người còn không bằng những người khác, người khác còn dám thừa nhận là mình trọng nam khinh nữ, các người còn ghê tởm hơn họ!”

 

Vòng vàng và bông tai là của bà nội cho Hứa Hành.

 

Bà ấy nghĩ Hứa Hành phải chịu thiệt thòi, nên muốn bù đắp cho cháu trai của bà ấy.

 

Switch là quà của bác cả cho Hứa Hành.

 

Đồng hồ Longines là do dì đi nước ngoài mua tặng cho Hứa Hành.

 

Còn cuốn sổ tiết kiệm, Hứa Hành ăn không ngồi rồi cả ngày lẫn đêm, làm gì có họ hàng nào muốn tặng sổ tiết kiệm cho một thanh niên suốt ngày chỉ biết tiêu xài như vậy.

 

Vì vậy, tôi không cần nhìn cũng biết sổ tiết kiệm này là của bố mẹ!

 

Họ đã đào một cái bẫy, bọc bên ngoài bằng hai từ “công bằng”, lừa tôi suốt 27 năm, khiến tôi một mực đi tin vào điều đó, ngoan ngoãn trở thành một kẻ cung cấp tiền tài vật chất cho Hứa Hành.

 

Tôi biết chuyện này từ lúc nào?

 

Tôi biết từ khi tôi vì bạn trai mà cãi nhau với gia đình, đập cửa bỏ đi.

 

Lúc đó, đi được nửa đường rồi tôi mới nhớ ra mình quên lấy đồ, nên quay lại nhà lấy.

 

Cách một cánh cửa, tôi nghe thấy bố mẹ và Hứa Hành đang nói nhỏ với nhau:

 

“Cái thằng Tiểu Trịnh kia, cũng coi như là có năng lực, nhưng đến 280.000 tệ tiền sính lễ cũng không muốn bỏ ra, mẹ không thể để nó ở bên cạnh chị gái con được!”

 

“Hành Hành, con yên tâm, mẹ sẽ luôn tính toán cho con.”

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

“Không thể để hai chị con sống thoải mái mà không quan tâm đến con được.”

 

Loading...