Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỐ MẸ TÔI THÍCH SỰ CÔNG BẰNG - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:30:19
Lượt xem: 6,867

3.

 

Vì vậy, sau khi đi làm, tôi nói với mẹ rằng lương của tôi chỉ có 3000 tệ.

 

Ở thành phố mà tôi đang sống, 3000 tệ chỉ đủ để sống qua một tháng.

 

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

Không có tiền dư, bố mẹ tôi cũng không có ý định đụng vào lương của tôi.

 

Nhưng hai năm sau, sếp nghe nói quê tôi ở thành phố C nên trực tiếp cho tôi phụ trách chi nhánh ở thành phố C.

 

Biết tôi được chuyển công tác về quê, mẹ tôi nhất quyết bắt tôi phải sống ở trong nhà.

 

Không thể giấu diếm được nữa, tôi đành nâng lương từ 3000 lên 5000 tệ.

 

Không ngờ mẹ tôi lại yêu cầu tôi đưa 500 tệ cho bà, 4500 tệ còn lại, ba chị em chúng tôi sẽ chia nhau!

 

Tôi sợ đến mức vội chuyển ra khỏi nhà trước khi lương về.

 

Nhất định không thể phân chia được.

 

Tôi hỏi mẹ có phải mẹ muốn tôi uống gió Tây Bắc mà sống không, hai em vẫn còn là sinh viên, nhưng tôi đã là một nhân viên làm việc theo chế độ 996, sao lương tôi kiếm được lại phải chia cho các em?

 

Mẹ tôi thở dài: "Bố mẹ đã già rồi, chỉ mong các con sống tốt như nhau. Đứa nào cũng sống tốt thì bố mẹ sẽ vui vẻ."

 

Thế thì sự vui vẻ của họ thật thật đắt giá!

 

"Chẳng lẽ khi bố mẹ vui thì sẽ không quan tâm bọn con sống hay chec nữa đúng không?"

 

Tôi hỏi bố mẹ, "Bố mẹ vẫn đưa tiền sinh hoạt cho hai em, sao lại phải đòi công bằng từ chỗ con?"

 

"Lúc con thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, sao các người không làm ầm ĩ để các em cũng thi vào cho công bằng?"

 

"Chúng nó có chia học bổng cho con không? Có ký tên con khi xuất bản bài báo không? Nếu các người công bằng như vậy, sao không đi làm cái cân đi?"

 

"Cái cân một bên một đứa, công bằng nhất!"

 

Bố tôi bị tôi nói mà ôm n.g.ự.c kêu đau.

 

Mẹ tôi đi tìm thuốc trợ tim cho ông, không còn ai để cản tôi lại.

 

Tôi nhanh chóng lấy giấy tờ và máy tính xách tay rồi bỏ chạy ra ngoài!

 

Cái thứ công bằng này, ai thích thì cứ nói, chứ tôi thì không muốn tham gia!

 

Kể từ khi vào đại học, tôi đã biết, nhiều tiền, nhiều tài nguyên, chỉ cần tôi không nói với họ, không đưa thẻ ngân hàng cho họ, thì tôi có nhiều thứ đến đâu họ cũng không lấy đi được.

 

Sau khi chuyển ra khỏi nhà, tôi vẫn giữ liên lạc với bố mẹ, nhưng khi họ bảo tôi đưa tiền cho em trai và em gái thì tôi chỉ giữ thái độ thờ ơ.

 

Sau đó, em gái tôi nhắn tin nói rằng bố mẹ thường lấy tôi ra làm ví dụ xấu để giáo dục các em.

 

Trong phần mềm trò chuyện, em gái tôi liên tục phàn nàn:

 

[Công bằng công bằng!]

 

[Em trai được bà nội trợ cấp, còn chị thì đã tốt nghiệp đi làm từ lâu rồi.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-me-toi-thich-su-cong-bang/chuong-3.html.]

 

[Bây giờ em mới chỉ kiếm được một ít học bổng, vậy mà bố mẹ còn bắt em phải công bằng.]

 

[Công bằng cái quái gì!]

 

Nhìn xem, tôi đã nói, không ai hài lòng với cái thứ công bằng ảo tưởng của bố mẹ.

 

Năm thứ hai làm việc ở thành phố C, tôi quen một người bạn trai.

 

Lúc đó tôi đã 27 tuổi, em trai và em gái cũng đã tốt nghiệp.

 

Có vẻ như có một sự đồng thuận ngầm, không ai trong chúng tôi nộp lương về nhà, kiếm bao nhiêu thì cứ giữ như vậy, chúng tôi không cần cái gọi là công bằng.

 

Bố mẹ tôi có vẻ cũng đã hòa hoãn hơn nhiều.

 

Họ nói con cái sẽ có phúc của con cái, ngoài việc thỉnh thoảng nói tôi đi sai đường thì cũng không ép buộc chúng tôi phải chia lương thành ba phần nữa.

 

Tôi tưởng bố mẹ đã "hồi tâm chuyển ý."

 

Khi yêu đương, tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ.

 

Nhưng không ngờ, trong bữa cơm, bố tôi đột nhiên lên tiếng:

 

"Hứa Củ đã chuẩn bị bàn chuyện cưới hỏi rồi, thật tội nghiệp cho Hứa Bình, con bé còn chưa có bạn trai."

 

Câu nói này khiến tôi và em gái đều bị sốc.

 

Cả tôi và em ấy, cho dù là ai thì cũng rất sợ bố tôi sẽ nổi hứng nói hai đứa cần chia đều bạn trai.

 

Cũng may là ông ấy chưa điên đến mức đó.

 

Tuy nhiên, tôi và bạn trai vẫn xảy ra cãi vã.

 

Bởi vì bố mẹ tôi say rượu không biết lựa lời.

 

Mẹ tôi say rượu trong bữa ăn, sau khi hỏi về gia đình và công việc của bạn trai, bà vỗ vai bạn trai tôi:

 

"Tiểu Trịnh, sau này phải nhờ con để tâm đến chuyện công việc của Bình Bình và Hành Hành rồi! À đúng rồi, còn bạn trai của Bình Bình nữa, con cũng phải để ý giúp bác nhé. Anh chị em mà, quan trọng nhất là hỗ trợ lẫn nhau, gia đình chúng ta nhất định phải công bằng!"

 

Nói xong, bà bắt đầu kể rõ về việc tôi đã chia học bổng cho em trai và em gái như thế nào khi học đại học.

 

Bạn trai tôi lập tức đen mặt bỏ đi.

 

Dưới nhà tôi, hắn không quan tâm mà khởi động xe, tôi ngăn hắn lại, hắn xuống xe tức giận hỏi tôi:

 

"Hứa Củ, có phải nhà em đã sớm tính toán trói buộc em cả đời, nên hôm nay mới vội vàng lập quy củ cho anh đúng không?"

 

"Em xem em trai và em gái em kiếm được bao nhiêu tiền? Em và anh kiếm được bao nhiêu tiền? Tình hình nhà em và nhà anh ra sao? Cái gì mà công bằng chứ? Bố mẹ em chỉ muốn gia đình anh đổ tiền vào nhà em thôi!"

 

Việc chia tay diễn ra ngay dưới nhà của tôi.

 

"Hứa Củ, gia đình em đúng là kỳ quái." Bạn trai tôi xoa xoa trán, "Buông tha cho anh đi được không?"

 

 

 

Loading...