Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bỏ lỡ - 4

Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:48:41
Lượt xem: 609

Hoàng thượng thấy hắn mấy ngày nay thần sắc trầm mê, còn đặc biệt phê chuẩn cho hắn nghỉ mấy ngày.

 

Hắn ở nhà cả ngày, càng cảm thấy thời gian dài dằng dặc, liền tới đón ta về nhà.

 

6

 

Hắn nói sau này hắn sẽ không nhớ Nhị muội muội nữa, sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với ta.

 

Nếu là lúc trước nghe được, ta chắc hẳn sẽ rất vui, nhưng hôm nay, ta chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trong lòng lại không quá vui mừng.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Một thời gian dài sau đó, hắn thực sự đối xử với ta rất tốt. Chải tóc cho ta, tô lông mày cho ta, trang điểm cho ta. Tiết Thượng Nguyên dẫn ta xem hoa đăng, tiết Hoa Triều dẫn ta ngắm hoa ngắm cảnh.

 

Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, mặc dù hắn hiện giờ đối xử với ta rất tốt, nhưng lời nói lúc trước của hắn vẫn giống như một cây đinh đ.â.m vào trong lòng ta, ngày qua ngày, chậm rãi mài mòn, chậm rãi mài mòn tình nghĩa của ta đối với hắn.

 

Buổi tối khi hắn cùng ta an nghỉ trên giường, cũng không quy củ như ngày xưa, hắn luôn chen lấn về phía ta, ôm ấp ta.

 

Cũng có mấy lần, hắn cầu hoan với ta, ta không nói lời từ chối, chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

 

Sau đó hắn liền trầm mặc che mắt ta lại, xoay người ta đưa lưng về phía hắn yên lặng ôm lấy ta, chôn mặt ở giữa tóc ta, dùng chất giọng khàn khàn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng nhìn ta như vậy, Tang Tang, ta là phu quân của nàng mà.”

 

Ta có thể cảm nhận được, tình cảm của ta đối với Bùi Thời sắp bị cây đinh kia mài không còn một chút.

 

Cho đến ngày đó, ta nhìn thấy hắn và một nữ tử cử có chỉ thân mật đi cùng nhau. Đột nhiên cảm thấy cái đinh trong lòng đã bị rút ra, cùng tâm ý của ta đối với Bùi Thời biến mất không dấu vết.

 

Ta không tiến lên chất vấn, chỉ yên lặng về đến nhà chờ hắn trở về. Ta bình tĩnh nói hòa ly với hắn. Hắn cũng rất nôn nóng khó hiểu, hỏi ta tại sao.

 

Ta trả lời hắn: “Ta không hợp tâm ý của ngươi, ngươi cũng không hợp tâm ý của ta, vì thế, miễn cho trong lòng ta và ngươi sinh ra oán hận, vẫn nên sớm hoà ly cho thỏa đáng.”

 

Hắn tựa hồ bị lời của ta đ.â.m trúng, nặng nề hít một hơi nói: “Không có, nàng rõ ràng đều rất hợp ý ta, ngược lại là ta, nếu có chỗ nào khiến nàng không vừa ý, nàng chỉ cần chỉ ra từng cái, ta đều sửa.”

 

Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ dễ dàng đồng ý, không ngờ hắn lại không đồng ý. Sau đó, ta lại đề cập tới nữ tử có cử chỉ thân mật với hắn, nói muốn dọn chỗ cho hai người bọn họ. Hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, nói ta không cần ghen, đó chỉ là một đường muội của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-lo/4.html.]

 

Nhưng ta biết không phải ta ghen, mà là mệt mỏi.

 

Trong nửa tháng kế tiếp, hầu như ngày nào ta cũng đề cập chuyện hoà ly với hắn.

 

Cuối cùng có một ngày, hắn cực kỳ tức giận nói: “Lý Hoài Tang, nàng cứ như vậy muốn hòa ly với ta sao?!”

 

Ta nói phải, hắn tức giận đỏ bừng mặt, nhìn thư hoà ly, nói: “Lý Hoài Tang, nàng đừng nên hối hận!”

 

Sau khi hòa ly, ta đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ta muốn đi làm chuyện mình thích, ta muốn đi xem thế giới bên ngoài.

 

Vì thế  đầu tiên ta đến chùa Thu Sơn bái biệt mẫu thân, lại đi bái biệt phụ thân. Phụ thân thoạt nhìn tinh thần kém xa trước kia, có lẽ là bởi vì Nhị muội muội xuất giá.

 

Quả nhiên, phụ thân biết được ta hòa ly với Bùi Thời, lại mắng ta một trận, ta chỉ ở bên cạnh nghe ông mắng, cảm thấy công lực mắng chửi người của phụ thân có chút giảm xuống, ta lại cảm thấy không đau khổ gì.

 

Cuối cùng, đợi ông ấy mắng mệt mỏi, ta liền dập đầu với ông ấy một cái rồi xoay người rời đi.

 

Ta chỉ dẫn theo nha hoàn Tiểu Mặc thường ở bên cạnh, chọn lựa mấy thị vệ có thân thể cường tráng ở trong nhà rồi lên đường.

 

Không có điểm cuối, thế giới bên ngoài ta chưa bao giờ nhìn thấy, ta chỉ muốn đi đến đâu thì tính đến đó.

 

Trên đường đi, ta gặp một người, hắn tên là Triệu Quy Viễn. Chính xác mà nói, hắn là một tên vô lại.

 

Hôm đó, chúng ta ăn cơm xong, nghỉ ngơi xong lại lên đường, đi không bao lâu, hắn ngã xuống trước xe ngựa của ta. Ta tốt bụng cứu hắn, nghĩ hắn bị cảm nắng, liền sai người khiêng hắn lên xe ngựa.

 

Sau khi hắn tỉnh lại lại dựa vào ta như đồ sứ mong manh dễ vỡ, nói nam nữ thụ thụ bất thân, ta và hắn cô nam quả nữ chung sống một phòng, sự trong sạch của hắn đã không còn, năn nỉ ta chịu trách nhiệm với hắn.

 

7

 

Ta nhất thời tức giận, lập tức bảo thị vệ của ta ném hắn ra khỏi xe ngựa. Không ngờ võ công của hắn lại rất tốt, xử lý hết mấy thị vệ của ta. Sau đó liền mặt dày mày dạn quấn lấy ta, nói dù thế nào hắn cũng là một tiểu lang quân tuấn tú, chịu trách nhiệm với hắn sẽ không để ta chịu thiệt.

 

Loading...