Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bỏ lỡ - 13 (END)

Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:59:50
Lượt xem: 730

Ngoại truyện - Bùi Thời

 

Từ nhỏ ta đã là một người bướng bỉnh, phụ thân bảo ta sửa, cuối cùng ta cũng sửa không xong.

 

Mẫu thân nói tính tình này của ta là bắt chước bà, bà cảm thấy không có gì không tốt, mỗi lần bị phụ thân mắng ta trốn ở phía sau mẫu thân, phụ thân cũng không dám nói nữa.

 

Nhưng sau đó mẫu thân cũng cảm thấy tính tình này của ta không tốt, sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân buồn bực không vui cũng rời ta mà đi. Chỉ để lại một phong thư cho ta, bà nói rằng rất là không yên lòng về ta, trong thư bảo ta sau này lòng dạ rộng rãi một chút, chớ giống như bà.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Nhưng đây đâu phải chuyện ta có thể định đoạt...

 

Ta thành hôn, Tang Tang là một cô nương rất tốt, ta và nàng là trời xui đất khiến mới thành hôn. Trong lòng ta là một người khác, thế cho nên sau khi kết hôn ta không thể đối mặt với nàng, cũng không thể chấp nhận sự thật này.

 

Vốn tưởng rằng nàng cũng giống như ta, nhưng sau khi kết hôn không bao lâu ta liền phát hiện tâm ý của nàng đối với ta. Tính cách Tang Tang dè dặt, điều này rất khác với người trong lòng ta, thứ muội của nàng.

Nhưng tình yêu của nàng quá nóng bỏng khiến ta không thể bỏ qua, nó đốt cháy trái tim ta một chút. Nghĩ lại, có lẽ phần nóng bỏng nhất trong trái tim Tang Tang

lúc đó đều dành cho ta.

 

Tang Tang ở trước mặt ta luôn luôn rất ngoan, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ta, dáng vẻ rất vui mừng, nhỏ giọng nói: “Bùi Thời, chàng thật đẹp...”

 

Nhưng nàng càng như vậy, ta lại càng bối rối, ta muốn làm một nam tử chung tình, giống như phụ thân ta vậy, cả đời chỉ yêu một mình mẫu thân.

 

Ta nhất thời quên không được thứ muội của nàng, làm sao lại dễ dàng rung động với nàng, cùng lúc thích hai người, so với những gã lưu manh ta đây cũng không khác gì bọn họ cả.

 

Ta cố ý tránh nàng, nàng dường như như không biết, đối xử với ta rất cẩn thận. Điều này làm cho ta càng áy náy, không có mặt mặt mũi nào đối diện với nàng.

 

Ta không ngờ vào ngày đại hôn của thứ muội nàng, ta sẽ nói ra những lời làm tổn thương nàng trong lúc say rượu.

 

Tang Tang đánh thức ta, thấy trên mặt nàng đầy nước mắt chạy ra ngoài, trong lòng ta dâng lên khủng hoảng trước nay chưa từng có.

 

Nhìn thấy nàng vùi đầu trên cánh tay, cuộn mình khóc lóc, khiến tim ta như bị vỡ nát, ta sao có thể xem thường nàng như vậy? Làm sao ta có thể nói ra những lời như vậy?

 

Trải qua lần này, Tang Tang lạnh lùng với ta, ta lại nóng lòng muốn đến gần nàng. Ta không chỉ một lần giải thích chuyện ngày đó, Tang Tang cũng bình tĩnh nhìn ta nói: “Được, ta biết rồi.”

 

Nhưng nàng càng như vậy, ta lại càng sợ hãi, nửa đêm bừng tỉnh, ta phải ôm nàng vào trong lòng thì mới cảm thấy an ổn một chút. Ta muốn cùng Tang Tang sinh con, vừa nghĩ tới một cục gạo nếp lớn lên giống Tang Tang, mềm mại gọi: “Phụ thân”, liền cảm thấy trái tim nhềm nhũn.

 

Nhưng khi nàng lên án nhìn ta, cái gì ta cũng không dám làm, chỉ có cảm giác vô lực thật sâu xông lên đầu.

 

Tang Tang rõ ràng ở bên cạnh ta, ta lại cảm thấy nàng cách ta càng ngày càng xa, ta hoảng sợ không chịu nổi một ngày... giống như trên đầu treo một thanh kiếm.

 

Thanh kiếm đó cuối cùng cũng hạ xuống, Tang Tang muốn hòa ly.

 

Tang Tang rất kiên quyết, lúc đầu ta lừa gạt chính mình rằng nàng nhất thời tức giận, cho đến một ngày ta nhìn thấy dáng vẻ nàng cầm kéo khoa tay múa chân.

 

Ta luống cuống, tiến lên giật lại kéo, đồng ý hòa ly.

 

Khi đó ánh mắt nàng hơi kinh ngạc, sau đó ta mới biết nàng chỉ khoa tay múa chân muốn cắt xiêm y.

 

Sau khi hòa ly, đêm ta không thể ngủ, nhắm mắt lại trong đầu tất cả đều là Tang Tang. Nàng đỏ mặt nói: “Bùi Thời, ta rất yêu chàng.”

 

Đến khi ta muốn tiến lên ôm lấy nàng, nàng lại biến mất, bóng dáng nàng hiện lên từ xa xa, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ta nói: “Ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi.”

 

Giãy dụa tỉnh lại, trong lòng lại không còn thân thể ấm áp kia, hoàn toàn lạnh lẽo. Ôm chặt gối của Tang Tang, cảm giác đau đớn trong lòng chậm rãi lắng xuống.

 

Khi gặp lại Tang Tang, bên cạnh nàng có một nam nhân, ánh mắt hắn nhìn Tang Tang rất mãnh liệt. Trong lòng ta ghen tuông, nghĩ đến mấy ngày nay người này vẫn ở bên cạnh nàng, lại càng ghen.

 

Tang Tang rung động với hắn, ta rõ ràng nhìn ra nhưng trong lòng không muốn thừa nhận. Ta sẽ không thể lấy lại được tình yêu của nàng, trong lòng ta hiểu rõ, sợ là cho dù cả đời nghèo khó, nàng cũng sẽ không trở lại bên cạnh ta.

 

Lúc Tang Tang và nam nhân kia tổ chức đại hôn, ta trốn ở xa xa lén nhìn, không nhịn được bật khóc, cổ họng cũng dâng lên vị tanh ngọt.

 

Khi thành hôn với ta, Tang Tang trông như thế nào? Ta làm thế nào cũng nhớ không được, khi đó ta vì sao lại không nhìn nàng thật tốt, nhớ kỹ dáng vẻ nàng vì ta mà mặc hỉ phục?

 

Ta không cưới vợ nữa, qua vài năm sau nhận làm con cháu trong tộc làm thừa thừa tự, đổi tên thành Bùi Niệm.

 

Bùi Niệm nhìn thấy bức tranh treo trước giường ta, hỏi: “Thúc thúc, tân nương trong tranh là người trong lòng thúc sao?”

 

Ta sửng sốt một chút, thật lâu sau mới khàn giọng trả lời: “Đúng vậy.”

 

Ta không nhớ được dáng vẻ nàng lúc gả cho ta, đành phải vẽ dáng vẻ nàng lúc gả cho người khác...

 

Hôm nay ta đương nhiên không nhớ rõ dáng vẻ thứ muội của nàng, nhưng dáng vẻ của nàng ở trong lòng ta mỗi ngày đều được miêu tả càng lúc càng rõ ràng.

 

Trước kia đối với chuyện luân hồi ta luôn khịt mũi xem thường, hiện giờ cũng tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này.

 

Ta làm rất nhiều việc thiện, chỉ mong kiếp sau còn có thể gặp được nàng, cho dù chỉ là lướt qua nhau để có thể liếc mắt nhìn nàng một cái.

 

(--END--)

-----

 

BÁO THÙ [FULL]

 

Tác giả: 风不语

Nguồn: zhihu

Đề cử: Trang Nguyễn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-lo/13-end.html.]

 

-----

 

Sau khi kết hôn với Phó Thần Châu, tôi phát hiện trong lòng hắn luôn cất giữ một bạch nguyệt quang.

 

Hắn giấu ảnh của cô ấy, mật khẩu trên điện thoại di động của hắn là ngày sinh nhật của cô ấy, thậm chí còn gọi tên cô ấy trong giấc mơ.

 

Mạnh Điệp, con gái nuôi của gia đình họ Phó, là thanh mai của Phó Thần Châu, bọn họ lớn lên cùng nhau.

 

Thật không may, cô ấy đã c.h.ế.t cách đây ba năm.

 

Người sống không bao giờ có thể so sánh được với người chết.

 

Sau nhiều suy nghĩ, tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là nên giúp đỡ Phó Thần Châu.

 

Vì hắn quá yêu Mộng Điệp nên tôi sẽ tống hắn xuống địa ngục để đi cùng cô ấy!

 

[01]

Tôi và Phó Thần Châu quen nhau trong một buổi gặp mặt mai mối.

Hắn là Chủ tịch trẻ của tập đoàn Phó thị, còn tôi là con gái của một gia đình giàu có của tập đoàn Nguyên thị, rất xứng đôi.

Lần đầu gặp nhau, Phó Thần Châu mặc một bộ vest lịch sự, ánh sáng chiếu vào hắn, đường nét rõ ràng, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, hắn đẹp như một bức tượng đá cẩm thạch trong viện bảo tàng.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt như biển cả vô tận.

Trước đây tôi từng nghe nói rằng con trai của tập đoàn Phó thị rất đẹp trai, có thể ra mắt giới giải trí, xem ra không phải là nói quá.

Tôi bắt tay hắn, bàn tay hắn to và ấm áp, nước da trắng ngần và những ngón tay thon dài. Tôi luôn thích những người có bàn tay đẹp.

Tôi nói: "Xin chào anh Phó, tôi tên là Hoài Niệm."

Rõ ràng hắn sửng sốt trong giây lát, tôi gần như có thể nhìn thấy câu hỏi trong đầu hắn: [Con gái của nhà họ Nguyên, tại sao lại họ Hoài?]

Hiểu ý hắn nên tôi nói thêm: “Tôi lấy họ mẹ.”

Hắn cũng không hỏi gì nữa, tôi cũng không muốn giải thích.

Tôi lấy họ của mẹ tôi vì bà chưa bao giờ kết hôn với bố tôi. Trong giấy khai sinh không ghi rõ bố ruột nên tôi là con ngoài giá thú.

Nhưng như số phận đã an bài, ba người vợ của bố tôi đều không sinh mụn con nào. Cuối cùng, tôi, một đứa con gái ngoài giá thú, trở thành huyết thống duy nhất của ông ta và là người thừa kế tập đoàn Nguyên thị.

Tôi nghĩ đây là số phận. Tôi luôn tin vào số phận. Giống như, vừa nhìn thấy Phó Thần Châu, tôi liền biết chắc chắn hắn sẽ trở thành chồng tôi. Tưởng tượng ra cảnh trong tương lai tôi và hắn ngày đêm ở bên nhau, tôi không khỏi mỉm cười.

Phó Thần Châu hỏi tôi: “Cô Hoài cười cái gì?”

Tôi nói: “Hoa văn trên cà vạt của anh Phó đẹp quá, trông giống như một con bướm vậy”.

Phó Thần Châu cũng cười, nhưng trong mắt lại có chút buồn bã. Sau này tôi mới biết chiếc cà vạt là quà sinh nhật của Mộng Điệp.

Vâng, cô ấy đã tồn tại kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau.

【02】

Ba tháng sau khi gặp Phó Thần Châu, chúng tôi đính hôn. Tôi bắt đầu đi cùng hắn đến một số cuộc họp mặt kinh doanh và tiệc tối, đồng thời cũng bắt đầu liên lạc với bạn bè và vòng tròn của hắn.

Phó Thần Châu có một người bạn tốt tên là Hứa Úy. Khi gặp nhau lần đầu, tôi nhận ra rằng anh ta có vẻ không thích tôi cho lắm. Anh ta luôn cau mày nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, như thể tôi là kẻ trộm đã lấy trộm thứ không thuộc về mình.

Sau đó, đến ngày sinh nhật của Phó Thần Châu, tôi thuê một chiếc du thuyền để chúc mừng. Hứa Úy uống rất nhiều rượu, trước mặt mọi người, hắn trừng mắt đỏ hoe nhìn tôi, chỉ vào mũi tôi chửi: "Hoài Niệm, cô là ai? Không phải chỉ giàu thôi sao! Cô không giỏi bằng Mộng..."

Anh ta chưa kịp nói xong thì đã có nhiều người xung quanh cố gắng kéo anh ta ra ngoài.

Phó Thần Châu vỗ vỗ cánh tay tôi an ủi: “Hứa Úy uống hơi nhiều rượu, Niệm Niệm, đừng trách cậu ấy.”

Tôi nói: "Không sao, em không để bụng đâu. Em vào trang điểm lại một chút."

Tôi rời cabin một mình và đi lên boong.

Hứa Úy đang tận hưởng làn gió mát trên boong tàu, nhìn thấy tôi, anh ta loạng choạng bước tới, muốn nói gì đó với tôi. Tôi xua tay với thuyền viên ở một bên: "Anh ta không phải là khách của tôi. Mời anh ta xuống tàu."

Chiếc du thuyền và thủy thủ đoàn là do tôi thuê, tất cả họ đều nghe lời tôi.

Hai thành viên thủy thủ đoàn tóm lấy Hứa Úy, một người bên trái và một người bên phải rồi ném đưa anh ta ra khỏi tàu.

Tôi nằm ở mạn thuyền nhìn Hứa Úy lắc lư trong nước, giống như một con bọ nhỏ, rất thú vị. Sau khi cảm thấy đa đủ, tôi lại nhờ nhân viên cứu hộ vớt anh ta lên.

Hứa Úy nằm trên boong tàu, sống dở c--hết dở, nôn ra nước biển, trông như một con c--hó c--hết đuối.

Phó Thần Châu ra ngoài tìm tôi, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Sau này, tôi không bao giờ gặp lại Hứa Úy trong vòng bạn bè của Phó Thần Châu nữa, cũng không ai trong số bạn bè của Phó Thần Châu dám chỉ vào mặt tôi và đưa ra những nhận xét mà không lường trước hậu quả nữa.

-----

Đọc full tại MonkeyD

Loading...