Chạm để tắt
Chạm để tắt

BỎ LỠ NIỀM TIN - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-02 22:47:54
Lượt xem: 3,018

Đám người của Hàn Thành hồi lớp ba tiểu học đã nảy ra ý tưởng đi phiêu lưu.

 

Tìm một cái container ngủ qua đêm.

 

Kết quả là, khi họ thức dậy vào ngày hôm sau, đã ở trên không trung hàng vạn mét, lắc lư như muốn rơi.

 

May mắn là, Giang Mẫn lén đi theo sau họ, phát hiện kịp thời, cứu họ.

 

Từ đó, Giang Mẫn được đưa vào nhóm đàn ông này.

 

Trở thành người được cưng chiều nhất nhóm.

 

Nhưng họ yêu cưng chiều, là chuyện của họ.

 

13

 

Hàn Thành đồng ý ly hôn rồi.

 

Hoàn tất mọi thủ tục.

 

Chẳng mấy chốc, một tháng thời gian suy nghĩ cũng qua.

 

Chúng tôi bước ra từ cục dân chính, khuôn mặt anh như vừa đi đám tang về.

 

Anh không cam lòng, cầu xin tôi cho anh thêm một cơ hội.

 

Nói muốn chuộc lỗi.

 

Nói rằng yêu tôi.

 

Dáng người cao lớn của anh cúi gập, gần như muốn gãy đôi thắt lưng.

 

Từ lúc bắt đầu cầu xin, đến cuối cùng, là sự dây dưa quấy rầy không buông.

 

Trong lúc giằng co, chúng tôi không ai chú ý rằng mình đã ra đến giữa đường.

 

Càng không chú ý đến một chiếc BMW màu đỏ, lao thẳng về phía tôi...

 

"Bốp ——"

 

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

 

Khi tôi kịp phản ứng, Hàn Thành đã bị đ.â.m bay ra xa trước mặt tôi.

 

Giống như cảnh quay chậm trong phim.

 

Trước khi bị đ.â.m bay, câu cuối cùng anh ấy nói với tôi là:

 

"Xin lỗi."

 

Khoảnh khắc đó, tim tôi thắt lại.

 

Khi tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, tôi mới phản ứng lại...

 

Tôi lao tới.

 

Và lúc này, Giang Mẫn từ ghế phụ lao ra, thấy người bị đ.â.m là Hàn Thành, gào thét điên cuồng.

 

Cô ta gào thét đòi g.i.ế.c tôi, cầm d.a.o lao tới.

 

Nhưng rất nhanh, đã bị cảnh sát tuần tra đè xuống nắp xe, đoạt lấy con d.a.o trong tay...

 

"Lục Âm Bạch, tại sao mày không c.h.ế.t đi! Nếu không phải vì mày, họ sao có thể từng người một cắt đứt quan hệ với tao!”

 

"Tất cả là tại mày! Con đĩ!”

 

"Tao muốn g.i.ế.c mày!"

 

Giang Mẫn điên cuồng.

Vì ngày phẫu thuật, bố mẹ chồng tôi đến chỗ ở của Giang Mẫn thấy Hàn Thành và đám bạn khu tập thể, nổi giận lôi đình, liên thủ với mấy gia đình phong sát nhà họ Giang.

 

Nhà họ Giang để xoa dịu dư luận, quyết định hy sinh Giang Mẫn, đuổi cô ta ra nước ngoài, ra lệnh suốt đời không được quay về.

 

Còn những công tử từng coi cô ta như vật cưng may mắn, khi thực sự động chạm đến lợi ích của bản thân, từng người lập tức cắt đứt quan hệ với cô ta.

 

Điều này đối với Giang Mẫn, là thời khắc đen tối nhất.

 

Và cô ta cho rằng, tất cả mọi chuyện đều là do tôi gây ra.

 

Tôi c.h.ế.t rồi, mọi thứ có thể trở lại như cũ.

 

Nghe cô ta nói, tôi chỉ thấy nực cười.

 

14

 

Hàn Thành may mắn sống sót.

 

Nhưng bị liệt nửa người.

 

Giang Mẫn không bị tử hình, nhưng bị kết án cố ý gây thương tích, bị phán tù chung thân.

 

Nghe nói trong tù, không biết vì lý do gì, bị rạch nát mặt hủy hoại dung nhan.

 

Sau khi Hàn Thành xảy ra chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-lo-niem-tin/chuong-8.html.]

 

Nhiều người tìm tôi.

 

Bố mẹ anh ta, bạn bè anh ta, bố mẹ tôi...

 

Bố mẹ anh ta cầu xin tôi nể tình vợ chồng đừng bỏ rơi Hàn Thành vào lúc này.

 

Bạn bè anh ta mong tôi nể tình anh đã cứu mạng mà ở lại bên Hàn Thành vượt qua khó khăn.

 

Bố mẹ tôi thì hy vọng tôi mau chóng về nhà, đừng tự chuốc lấy phiền phức.

 

Cuối cùng, tôi đi thăm Hàn Thành.

 

Người đàn ông từng kiêu ngạo.

 

Nay nằm trên giường bệnh, ăn uống vệ sinh đều cần người chăm sóc.

 

Anh không nói lời nào.

 

Chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy hối hận.

 

Tôi cảm ơn anh.

 

Dù sao, là anh đã cứu mạng tôi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Tôi biết, tôi không có tư cách, cầu em ở lại."

 

Hàn Thành nghẹn ngào mở lời, giọng khàn đục đau thương: "Bây giờ mọi thứ đều do tôi tự chuốc lấy, là báo ứng của tôi…”

 

"Nếu tích cực điều trị, anh vẫn có cơ hội đứng dậy."

 

Tôi nói.

 

Hàn Thành nghe vậy xúc động, mong đợi nhìn tôi, bất an và dè dặt nói: "Vậy nên em đồng ý..."

 

"Tôi đã chuẩn bị về quê rồi.

 

"Anh biết mà, tôi là con gái một, nếu không phải vì anh, tôi đáng ra đã về quê phát triển sau khi tốt nghiệp."

 

Giọng tôi không nhanh không chậm.

 

Khoảnh khắc đó, tôi thấy sắc mặt Hàn Thành ảm đạm, như đóa hướng dương mất đi sức sống, viền mắt đỏ hoe, nụ cười cay đắng tự giễu.

 

"Tôi biết mà, một kẻ tàn phế như tôi, nên sống cả đời dưới bùn đất..."

 

"Hàn Thành, chúng ta mỗi người có cuộc sống riêng... anh không thể ảnh hưởng đến tôi nữa, cũng không nên bị tôi ảnh hưởng."

 

Tôi cắt ngang sự tự trách của anh.

 

Có lẽ ánh mắt quá sắc bén, đ.â.m thẳng vào trái tim anh.

 

Phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua kính chiếu lên người tôi, như phủ một tầng vàng óng.

15

 

Tôi trở về quê.

 

Thỉnh thoảng.

 

Có thể nghe được tin tức từ Hàn Thành.

 

Hàn Thành mất hai năm để đứng dậy, chỉ là bệnh tật làm trì trệ sự phát triển của công ty, đành phải đóng cửa.

 

Lại một năm mới nữa.

 

Tần Mạc gửi tin nhắn cho tôi:

 

【Chúc mừng năm mới nhé.】

 

Khi nhận được tin nhắn, tôi đang giúp bố mẹ gói bánh sủi cảo, lau lớp bột mì trên tay, nhìn thấy anh gửi bức ảnh tự chụp một mình ngồi ở ban công, không nhịn được trêu chọc:

 

【Lại một mình đón năm mới à? Không được thì qua nhà bố mẹ tôi nhé? Chúng tôi cho anh ở nhờ vài ngày.】

 

Rất nhanh, đầu bên kia trả lời tin nhắn:

 

【Thôi, người yêu của tôi sẽ không vui đâu.】

 

Anh ấy nói về mối tình đầu đã qua đời nhiều năm trước.

 

Tôi nhướn mày, tiếp tục nhắn lại:

 

【Không tệ, bao nhiêu năm rồi mà vẫn giữ được phẩm chất đàn ông tốt.】

 

【Tất nhiên, chị em cũng cần có ranh giới mà.】

 

Tôi cười.

 

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Tuyết đang rơi, khung cảnh thật đẹp...

 

–Hết–

 

Loading...