Chạm để tắt
Chạm để tắt

BỎ LỠ NIỀM TIN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-02 22:42:55
Lượt xem: 1,935

Sau ngày hôm đó.

 

Hàn Thành đột nhiên trở nên nhiệt tình với tôi.

 

Trong những ngày tôi đi công tác, anh ấy sáng chiều đều nhắn tin hỏi thăm, giục hỏi ngày tôi về.

 

Tôi đã nói cho anh ấy.

 

Hôm về, lúc ra khỏi sân bay, tôi thấy xe của anh ấy.

 

Chiếc Bugatti màu đen, đậu bên lề đường.

 

Thấy tôi, anh ấy nhanh chóng xuống xe, tự nhiên đi đến lấy hành lý của tôi.

 

Nhưng khi tôi và anh ấy đến bên xe, ở ghế phụ, tôi thấy Giang Mẫn.

 

Cô ấy vắt chân lên, tay tựa vào cửa sổ xe, thấy tôi, cười rất ngọt ngào: "Chị dâu, em xin đi nhờ xe một đoạn, lát nữa sẽ nhường ghế phụ cho chị nhé..."

 

Cô ta cười cợt vô tư.

 

Miệng nói vậy nhưng không có ý định di chuyển.

 

Hàn Thành cất hành lý xong, thấy tôi đứng yên không nhúc nhích, giọng có chút không thoải mái:

 

"Cô ấy tình cờ ở gần đây, tiện đường đưa về. Cô ấy bị say xe, quãng đường này cho cô ấy ngồi ghế phụ."

 

Trước đây khi tranh cãi, tôi đã lôi chuyện Giang Mẫn mỗi lần đi cùng chúng tôi đều chiếm ghế phụ ra nói.

 

Nhưng chưa kịp lên tiếng, Giang Mẫn đã thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, đôi mắt cong cong cười tiếp lời:

 

"May mà hôm nay anh Hàn ở gần đây, nếu không ở cái nơi khỉ ho cò gáy của em, gọi xe cũng không được. Chị dâu, chị đừng không tin, trong nhóm có lưu lại tin nhắn mà..."

 

Cái nhóm đó, là nhóm bạn thân từ nhỏ của bọn họ trong khu tập thể.

 

Nhóm không có tôi.

 

"Tất nhiên rồi, nếu anh Hàn thực sự thấy c.h.ế.t không cứu, em sẽ mách với bố mẹ nuôi!"

 

Giang Mẫn tiếp tục nói, còn giả vờ đ.ấ.m vào n.g.ự.c Hàn Thành một cái.

 

Tay giơ được một nửa, như nhớ ra điều gì, lại rút về, còn áy náy nháy mắt với tôi: "Chị dâu, em quen rồi, không có ý gì đâu..."

 

Từ sau trận cãi vã lớn với Hàn Thành, Giang Mẫn từ vô tư đụng chạm, chuyển sang làm bộ cảnh giác khi đụng chạm.

 

Như thể, tất cả là do tôi nhỏ nhen, mới khiến cô ta phải cố ý giữ khoảng cách với Hàn Thành.

 

Nhưng nếu Giang Mẫn thực sự ý thức muốn giữ khoảng cách, tại sao không lâu sau lại bắt đầu qua đêm với bọn họ, hẹn hò riêng...

 

Thậm chí, tôi còn cảm nhận rõ ràng sự thách thức mơ hồ trong ánh mắt cô ta.

 

Những trò này, trước đây chắc chắn sẽ làm tôi tức giận.

 

Nhưng bây giờ.

 

Tôi lười để ý, thậm chí khi Hàn Thành bảo Giang Mẫn xuống xe, tôi cũng chỉ xua tay, mở cửa ghế sau:

 

"Không sao, dù gì tôi còn có một người bạn, tiện đường đi cùng, tôi sẽ ngồi phía sau với anh ấy."

 

"Bạn đâu?"

 

Chưa kịp để Hàn Thành ngạc nhiên, đã nghe có người gọi tên tôi.

 

Quay đầu lại, sắc mặt tôi liền thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-lo-niem-tin/chuong-2.html.]

 

Chỉ thấy một anh chàng cao to, vai rộng, eo thon, ăn mặc hoa hoè hoa sói kéo theo một vali hành lý, vui vẻ chạy tới. Vừa đứng vững, anh đã trách yêu tôi:

 

"Âm Âm, cậu không có nghĩa khí, tôi chỉ quay đi lấy vali mà quay lại đã không thấy cậu đâu."

 

Anh ta nói rồi ôm lấy cánh tay tôi, nũng nịu đáng thương:

 

"Tôi không quen ai ở đây, cậu phải chịu trách nhiệm đó."

 

3

 

Cảnh tượng này.

 

Khiến Hàn Thành và Giang Mẫn đều sững sờ.

 

Rất nhanh, Hàn Thành phản ứng lại, kéo tôi lại:

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Đây là người bạn mà em nói?"

 

Giọng anh chứa đầy bất mãn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đôi mày nhíu chặt lại.

 

"Đúng vậy, tôi là bạn thân của Âm Âm, Tần Mạc."

 

Tần Mạc tự tin bắt tay với Hàn Thành, tự nhiên cho hành lý vào cốp xe, rồi ngồi phịch xuống ghế sau, hào hứng gọi tôi:

 

"Âm Âm, mau lên xe."

 

Tôi định lên xe, nhưng bị Hàn Thành chặn lại.

 

"Vợ ơi, nam nữ thụ thụ bất thân, em và một người đàn ông ngồi chung xe, không hợp lẽ đâu?"

 

Anh đứng sát gần tôi, tôi có vẻ nghe được tiếng nghiến răng của anh.

Tôi ngờ vực: "Chỉ là bạn thân thôi."

 

Tôi nhìn thoáng qua Giang Mẫn vẫn ngồi vững vàng ở ghế phụ.

 

Trong chốc lát, Hàn Thành á khẩu không nói nên lời.

 

...

 

Tần Mạc kéo tôi nói chuyện suốt dọc đường.

 

Khiến cho ghế trước im lặng một cách kỳ lạ.

 

Không phải Giang Mẫn không nói chuyện.

 

Cô ta tính cách hoạt bát.

 

Mỗi lần đi chơi, luôn kéo Hàn Thành ríu rít không ngừng, từ những chuyện xấu hổ thời thơ ấu đến chuyện phiếm gần đây của khu tập thể. 

 

Hai người qua lại, luôn bàn những chủ đề mà tôi ngồi phía sau không thể xen vào.

 

Nhưng hôm nay.

 

Dù Giang Mẫn có gợi chuyện thế nào, Hàn Thành cũng chỉ đáp lại nhạt nhẽo.

 

Chặng đường xe chạy ba mươi phút, mười lăm phút đã kết thúc.

 

Đưa hai người trên xe về xong.

 

Anh chủ động mở cửa ghế phụ:

 

"Ra phía trước ngồi đi."

 

Loading...