Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bộ Hoa Gian - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-08 11:34:58
Lượt xem: 263

Ta lại bị đưa về Vĩnh Ninh cung.

Ta ngày ngày đối diện với sân viện trống rỗng, mơ hồ, như thể vẫn là tiểu thư Nam Cung phủ khi xưa.

Lúc ấy, phụ thân nghe nhị ca tố cáo ta, tuyên bố sẽ nghiêm khắc dạy dỗ ta một trận. Đại ca chắn trước mặt ta cầu xin thay, tỷ tỷ và mẫu thân ngồi một bên cười đùa mà không giúp.

Mộ Từ từ xa đi tới, nói hôm nay lại mang đến cho ta món đồ quý hiếm mới.

Tang Du vẫn đứng sau lưng ta, thỉnh thoảng lại quạt cho ta mát.

Nghĩ đến đó, ta bật cười, nhưng nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt.

Khi Lý công công đến gặp ta, ta vẫn còn chân trần, ngồi trên xích đu trong sân viện đung đưa qua lại.

Lý công công nhìn thấy liền hoảng sợ lùi lại một bước: "Ôi trời, nương nương, sao người lại không mang giày như vậy, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao? Bọn nô tài này rốt cuộc là hầu hạ thế nào vậy!"

Nói rồi liền bảo cung nữ bên cạnh mang giày đến cho ta, không quên mắng họ: "Nếu nương nương bị thương, xem hoàng thượng có g.i.ế.c ch/3t các ngươi không."

Ta hoàn hồn, nhìn thấy các thị vệ bên ngoài cung Vĩnh Ninh đã rút đi, cảm thấy khó hiểu.

Lý công công vẫy tay, để cung nữ sau lưng mang vào thêm nhiều phần thưởng: "Ôi trời, nương nương, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, chuyện của Như Phi nương nương không liên quan gì đến người, mấy ngày qua thật sự đã khiến người chịu khổ rồi. Nương nương hãy nghỉ ngơi thật tốt, lão nô xin cáo lui, lát nữa hoàng thượng xử lý xong chính sự sẽ đến thăm người."

Khi Lý công công sắp rời khỏi cửa cung, ta vẫn đôi chân trần chạy tới gọi ông, phía sau là một đám cung nữ hoảng loạn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Lý công công, rốt cuộc là chuyện gì?"

Ông thở dài: "Ai mà biết được, hóa ra chuyện của Như Phi nương nương là do Tịch Chỉ nương nương làm."

Rồi khi nhìn thấy đôi chân trần của ta, ông lại bắt đầu hoảng loạn: "Ôi trời nương nương, người mau mang giày vào, nếu bị cảm lạnh thì làm sao đây!"

Ta mang giày chạy tới lãnh cung, phía sau là một hàng cung nữ, ta dừng lại và hét lớn: "Đừng ai theo ta!"

Đây là lần đầu tiên ta nổi giận sau khi vào cung, họ bị ta làm cho sợ đến mức đồng loạt quỳ xuống.

Khi ta đến cửa lãnh cung, vẫn nghe thấy cung nữ nói, Tịch Chỉ nương nương bình thường hiền lành như vậy, làm sao lại ghen tị với Như Phi nương nương mang long thai đến mức đó.

Một xác hai mạng, thật là tâm địa rắn rết.

Cho đến khi nhìn thấy ta, họ mới im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-hoa-gian/chuong-8.html.]

Ta vào lãnh cung gặp Tịch Chỉ tỷ tỷ, nàng đang mặc áo trắng ngồi trong sân, mỉm cười nhìn ta tiến gần: "Thù Ninh, muội đến rồi."

Vẻ mặt đó, như đang nói chuyện với một người bạn quen biết nhiều năm.

Ta ngồi trước mặt nàng: "Tịch Chỉ tỷ tỷ, tỷ từ khi nào đã biết?"

Nàng rót cho ta một tách trà: "Ngày muội vào cung, ta đã biết. Nhà Nam Cung, ai ai cũng đều cứng rắn, nếu thật sự ham muốn vinh hoa thì tốt rồi."

Câu này, như nói về ta, lại như không nói về ta.

Nhưng ta không hiểu: "Tịch Chỉ tỷ tỷ, tại sao tỷ giúp ta? Rõ ràng tỷ không phải..."

Tịch Chỉ mỉm cười, ánh mắt vẫn dịu dàng: "Ta nghe nói, câu cuối cùng hắn* nói trước khi ch/3t là muốn muội sống thật tốt."

*Hắn ở đây đang ám chỉ đại ca của Thù Ninh

Mắt ta đỏ hoe, ta vốn nghĩ mình đã trở nên sắt đá: "Nhưng tỷ sẽ ch/3t!"

Tịch Chỉ lau nước mắt cho ta: "Ta biết, nhưng nếu sau này gặp lại người cũ, hắn hỏi ta tại sao không bảo vệ tốt cho muội muội của hắn, ta không thể để hắn gặng hỏi như vậy được."

Tịch Chỉ thở dài: "Thù Ninh, thật ra ta biết, hôm đó trong điện, kẻ dòm ngó nhà Nam Cung không chỉ có Bùi thị lang, mà còn có phụ thân ta, Mục gia nợ các người, hãy để ta trả."

"Nhưng Thù Ninh, những người khác trong Mục gia không làm gì sai, muội sẽ giúp ta chứ."

Nước mắt ta lại không kìm được mà rơi.

Tịch Chỉ lấy từ trong lòng ra một lá bùa bình an: "Đây là lá bùa ta xin từ trước ở miếu, muội mang đến mộ hắn mà đốt, nói với hắn rằng, kiếp sau, đừng làm tướng quân nữa."

Khi ta rời đi, Tịch Chỉ gọi ta lại: "Thù Ninh, nhớ nói với hắn, thật ra ta chưa bao giờ hận hắn, tất cả chỉ là những lời nói nhất thời khi nổi giận."

Ta lắc đầu, không dám quay lại nhìn Tịch Chỉ.

"Ta không muốn, những lời này, tự tỷ đến mộ huynh ấy mà nói!"

Buổi tối, ta ngồi trước cửa sổ, bên ngoài cung truyền đến tiếng ồn ào, có cung nhân nói rằng lãnh cung bốc cháy.

Tịch Chỉ tỷ tỷ của ta, cuối cùng cũng chọn cách rời đi thê thảm như vậy.

Loading...