Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bộ Hoa Gian - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-08 11:34:47
Lượt xem: 385

Trên đường tiến cung, ta nghe thấy tiếng người mắng chửi, họ không hề kiêng dè, thậm chí cố ý lớn tiếng trách mắng ngay trước mặt ta.

"Nam Cung gia thế đời đời trung lương, không ngờ lại có một nữ nhi tham lam phú quý như vậy!"

"Nam Cung tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nữ nhi của ông lại là kẻ lòng lang dạ sói!"

Ta không ngăn cản họ.

Bởi vì ta biết, họ không mắng sai.

Trước khi bước vào cổng cung, trúc mã của ta, tướng quân Mộ Từ, đến gặp ta: "A Ninh, nếu nàng không muốn tiến cung..."

"Ta nguyện ý."

Dĩ nhiên ta nguyện ý.

Việc nhập cung này là do ta tự mình cầu xin.

Hoàng đế lúc ấy vốn do dự, nhưng khi ta nói rằng ta chỉ muốn tìm một chỗ dựa mạnh mẽ hơn trên thế gian này, hắn liền hạ chỉ ngay lập tức.

Quyết định sắc phong cô nhi của Nam Cung gia làm phi, không có việc gì thể hiện hoàng ân rộng lớn hơn thế.

Mộ Từ mắt đỏ hoe, như đôi mắt con thỏ nhỏ mà hắn tặng ta thuở nhỏ: "A Ninh, trước kia nàng chẳng phải đã nói sẽ cùng ta..."

Ta cắt ngang lời hắn: "Lời khi còn nhỏ đương nhiên không thể tính, hơn nữa, vị trí quý phi, sao ta có thể không động lòng?"

"A Ninh, ta biết nàng không phải kẻ tham quyền thế."

Ta lùi một bước, kéo dài khoảng cách giữa chúng ta: "Trước kia không phải, là vì đã có. Bây giờ không còn, tự nhiên phải chủ động tranh giành."

Ta đối diện với hắn, cúi mình hành lễ: "Mộ Tiểu hầu gia, xin mời trở về. Bản cung không muốn Hoàng thượng hiểu lầm."

Cánh cửa cung chậm rãi khép lại, chia cắt ta và Mộ Từ thành hai thế giới khác biệt.

Móng tay ta vô thức bấm sâu vào lòng bàn tay, như thể điều đó có thể làm dịu đi nỗi đau trong tim.

Tang Du nâng đỡ cánh tay ta: "Tiểu thư, người thật sự đã quyết định rồi sao?"

Ta nhìn bức tường cung cấm dày đặc trước mắt, vỗ nhẹ tay Tang Du: "Tang Du, đừng sợ."

Lời này, là nói cho Tang Du, cũng là tự nói với chính mình.

Ta là Nam Cung Thù Ninh, ái nữ nhà Nam Cung, Nam Cung gia đời đời luyện võ, phụ thân và đại ca ta đều là những tướng quân dũng mãnh thiện chiến.

Ba tháng trước, Nghệ Vương mưu phản, phụ thân dẫn đại ca ra khỏi thành bình loạn, nhưng lại bị bao vây và bắt giữ, Hoàng thượng lại nghe theo lời gièm pha, chậm trễ không chịu phái quân tiếp viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-hoa-gian/chuong-1.html.]

Nhị ca và tỷ tỷ dẫn theo binh lính trong phủ đi cứu phụ thân và đại ca đang hấp hối, nhưng thứ chờ đón họ lại là cổng thành đóng chặt.

Ta tận mắt chứng kiến họ ch/3t trước mặt mình.

Sau đó, Mộ Từ dẫn quân tiếp viện bình định loạn quân, ta ra ngoài thành đón t.h.i t.h.ể họ về, khi khiêng quan tài trở về, mẫu thân đã đập đầu vào quan tài phụ thân mà tự vẫn trước mặt bá tánh trong kinh thành.

Mộ Từ hết lần này đến lần khác xin lỗi ta, nói rằng hắn đến trễ, thề trước linh vị phụ thân sẽ bảo vệ ta suốt đời bình an.

Nhưng ta biết, tất cả đã không thể trở lại như trước nữa.

Từ lúc đó, ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải khiến những kẻ đã hãm hại phụ thân và huynh trưởng ta không có kết cục tốt đẹp.

Nghe nói hôm đó Mộ Từ trở về đã uống say mèm, còn rơi xuống sông Thành Khuyết, khi được người đi đường vớt lên, thì đã mất nửa cái mạng.

Khi nghe tin này, Như Phi mạnh mẽ dẫm lên chiếc khăn tay ta đánh rơi trên đất: "Có những người thật sự không từ thủ đoạn, cả nhà vừa ch/3t sạch, bản thân đã trèo lên long sàng."

Ta nhận ra Như Phi, ta từng gặp nàng ta trong tiệc sinh thần của Mộ Từ, ta biết nàng ta từ nhỏ đã thích Mộ Từ.

Lúc đó còn nhỏ dại, ta đã từng cố ý khoác tay Mộ Từ trước mặt nàng. Vì thế nàng ghét ta, điều này đều nằm trong dự liệu.

Không chỉ nàng, mọi người trong cung đều coi thường ta.

Ngay cả Hoàng thượng Quân Triệt, sau khi ta nhập cung cũng không nhắc đến ta nửa lời.

Họ đều nghĩ rằng ta là kẻ vì vinh hoa phú quý mà không từ thủ đoạn, đáng bị khinh miệt.

Ta cúi đầu muốn nhặt lại chiếc khăn tay trên đất, nhưng Như Phi không có ý nhường bước.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Như Phi muội muội, cả nhà Nam Cung tướng quân đã hy sinh vì bá tánh Vương thành, nay muội đối xử với Ninh Phi muội muội như vậy, nếu truyền ra ngoài không sợ người đời dị nghị sao?"

Người tới là Mục Tịch Chỉ, tân sủng phi vừa nhập cung.

Như Phi thấy Mục Tịch Chỉ thì tỏ ra khách khí, sau đó quay đầu liếc ta một cái: "Hôm nay nể mặt Tịch Chỉ tỷ tỷ, bổn cung không chấp nhặt với ngươi."

Nhìn bóng lưng Như Phi rời đi, ta quay lại đa tạ Mục Tịch Chỉ.

Nàng cúi người giúp ta nhặt chiếc khăn tay trên đất: "Nếu huynh ấy thấy ngươi hôm nay ủy khuất như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng."

Ta biết nàng nói ai.

Mục Tịch Chỉ trước khi nhập cung làm phi, vốn đã thích đại ca ta, khi đó ta còn trêu rằng, đại ca ta không hiểu tình trường, vậy mà có cô gái dịu dàng như nàng thích.

Ta đã từng nghĩ nàng sẽ trở thành đại tẩu của ta, nhưng không ngờ đại ca lại từ chối tình cảm của nàng.

Nhưng vào ngày Mục Tịch Chỉ nhập cung làm phi, phòng đại ca sáng đèn suốt đêm.

Nghe nói sáng hôm sau khi hạ nhân dọn dẹp, phát hiện dưới đất chất đầy bình rượu, từ đó, đại ca không uống rượu nữa.

Loading...