Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bố Của Ảnh Đế Là Bố Của Tôi - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-10-16 17:32:05
Lượt xem: 285

Thật ra thì năm đó người thực sự có quan hệ với ông chủ lớn và gọi ông chủ lớn là Sugar Daddy chính là Diệp Ôn Ôn.

 

Cũng chính vì vậy, ông chủ lớn đã bảo vệ Diệp Ôn Ôn rất nhiều lần.

 

Nhưng trong buổi phát sóng trực tiếp, ông chủ lớn đã nghe rõ câu nói của Diệp Ôn Ôn.

 

"Ông chủ lớn đã hơn 60 tuổi rồi, không thích tắm, da dầu nhờn kinh khủng, nhưng Khương Trúc Tâm vẫn đủ gan để hôn môi ông ta, mọi người nói xem có phải cô ấy vì tiền mà bất chấp tất cả không..."

 

Ông chủ lớn rất tức giận và không những muốn chấm dứt hợp đồng với Diệp Ôn Ôn mà còn yêu cầu cô ta phải đền bù thiệt hại danh tiếng của mình.

 

Đồng thời, vì Diệp Ôn Ôn ở trong vòng luôn lạy cao đạp thấp, những người từng tôn sùng cô ta như là cô chủ của nhà họ Cố giờ như chim muông tan tác, còn những người từng bị cô ta bắt nạt thì tất nhiên sẽ không cho cô ta bất kỳ cơ hội việc làm nào nữa.

 

Cứ như vậy Diệp Ôn Ôn đành ngậm ngùi rời khỏi giới giải trí và lâm vào cảnh nợ nần, bể đầu sứt trán.

 

Đồng thời, hình ảnh của tôi đã được đảo ngược trong một đêm, mọi người đều khen ngợi tôi vì dù là con gái nhà giàu nhưng lại giữ thái độ khiêm tốn và đã tạo ra vô số vai nữ phụ ác độc kinh điển, được xem như là một nghệ sĩ nhân dân trẻ tuổi.

Ở nhà.

 

Mọi người đều đang bàn tán, vậy thì cứ để bọn họ tự nhiên đi.

 

Tôi chỉ quan tâm đến sức khỏe tinh thần của em trai tôi.

 

Sau vụ việc của Diệp Ôn Ôn, rõ ràng là em trai tôi không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.

 

Ông Cố và bà Khương vừa mới tái hôn và cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, vì vậy trách nhiệm chăm sóc em trai lại đổ lên đầu tôi.

 

Nhìn xem, người đóng góp nhiều nhất cho gia đình này vẫn là tôi.

 

Tôi cùng em trai ngồi trên sân thượng biệt thự, mỗi người một chai bia.

 

Rõ ràng, tâm trạng của Cố Ngôn Triệt đang rất buồn, cậu ấy uống một hơn hết cả chai bia. Sau khi uống xong, cậu ấy mới nhìn về phía hoàng hôn xa xăm và nhẹ nhàng hỏi tôi: "Tại sao lúc đó chị không nói thẳng với em?"

 

Tôi cười: "Tuổi trẻ luôn phải tự mình vấp ngã, ngã mới biết, nếu không thì dù nghe bao nhiêu lời khuyên cũng chỉ coi như là sự dạy bảo của người lớn, nghe vào tai trái ra tai phải thôi."

 

Em trai tôi bĩu môi: "Nghe chị nói thì cứ như chị lớn hơn em nhiều lắm vậy, thực ra chị chỉ ra đời sớm hơn em có ba năm thôi."

 

"Ba năm cũng không ngắn nhé, khi chị đi học năm đầu tiểu học thì em vẫn còn mặc tã lót đấy."

 

"... Khương Trúc Tâm, chúng ta đã đồng ý sẽ không nhắc lại chuyện đó rồi.”

 

"Khi chị học cấp 2, em đã bị thằng bé béo lớp bên đánh và chạy đến sà vào lòng chị khóc lóc, chị là người đã đi dạy cho nó một bài học."

 

"... Được rồi, đủ rồi"

"Bài kiểm tra toán của em chỉ có 2 điểm và chị đã phải giả mạo chữ ký của bố chúng ta."

 

"..."

 

"Chị đã phải đã trang điểm đậm và giả làm dì của em để đi họp phụ huynh. Cô giáo chủ nhiệm của em thật sự tin vào điều đó, chứng tỏ tài năng diễn xuất của chị là thiên phú."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-cua-anh-de-la-bo-cua-toi/chuong-13.html.]

Tôi cũng đã uống quá nhiều, lải nhải nói mãi không dừng.

 

Cố Ngôn Triệt vẫn không nói gì, một lúc sau, tôi chọc chọc cậu ấy.

 

"A lô."

 

"..."

 

"Em trách chị à?"

 

"..."

 

"Chết tiệt, em khóc à?"

 

Cố Ngôn Triệt lau mắt, nói nhỏ: "Em xin lỗi."

 

Lần này đến lượt tôi lúng túng: "Mẹ kiếp, sao vậy..."

"Em xin lỗi." Cố Ngôn Triệt nhỏ giọng nhắc lại: "Đã nói khi bé chị bảo vệ em, khi lớn lên em sẽ bảo vệ chị. Cuối cùng em đã không làm được, còn để cho chị phải chịu nhiều uất ức. Sau này chuyện gì em cũng sẽ nghe lời chị."

 

"Ôi mẹ ơi, ghê quá đi." Tôi la lên: "Chị gái của em trai cưng còn ghê hơn là mẹ của con trai cưng. Nếu chị mà là con gái, chị chắc chắn sẽ không lấy em đâu."

 

"Khương Trúc Tâm." Cố Ngôn Triệt không thể nhịn nổi nữa: "Chị không thể để cho em được bày tỏ cảm xúc trong một phút à?"

 

Và câu trả lời là không.

 

Trong vòng một phút, tất cả những giọng điệu nghệ thuật của Cố Ngôn Triệt đều biến mất và chúng tôi lại cãi nhau như trước.

 

Khi bà Khương gọi video call từ nước ngoài, tôi đang đánh nhau với Cố Ngôn Triệt.

 

"Đừng đánh vào mặt." Bà Khương nói một cách bình tĩnh: "Mặt của hai con đều được bảo hiểm rồi."

 

Ông Cố từ bên cạnh bà Khương nhìn vào Cố Ngôn Triệt, người bị tôi đánh cho co rúm lại, không nhịn được mà khuyên can: "Trúc Tâm, con nhường em trai con đi."

 

Bà Khương nghe thấy thì không vui, lông mày lá liễu dựng lên: "Tại sao? Con trai là ruột thịt, con gái thì không phải à?"

 

Ông Cố chuyển phe trong vòng một giây: "Con gái, đánh đi. Dù sao thằng nhỏ này cũng là kẻ đáng đánh, hãy đánh mạnh cho cha."

 

Cố Ngôn Triệt: "..."

 

Ảnh đế Cố bên ngoài luôn có sức ảnh hưởng lớn, nhưng trong gia đình chúng tôi, cậu ấy lại trở thành người có vị trí thấp nhất.

 

Có gió thổi qua, ánh nắng chiếu xuống.

 

Có những mâu thuẫn và vết nứt.

 

Nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn là một gia đình hạnh phúc.

 

Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì. 

Loading...