Chạm để tắt
Chạm để tắt

BÌNH NAM TRI VI - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:25:02
Lượt xem: 1,393

26

 

Khi tôi 18 tuổi, Từ Bình Nam đã đầu tóc bạc phơ. 

 

Những năm qua, ông làm việc không ngừng nghỉ, và không cho phép ai giúp đỡ, tự mình chăm sóc tôi. 

 

Tôi càng lớn, càng giống mẹ. 

 

Ông thường nhìn tôi với ánh mắt lơ đãng, đôi khi vẫn bất chợt gọi tôi là "Tĩnh Vi." 

 

Nhưng bà đã ra đi được 13 năm rồi. 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Trong suốt 13 năm ấy, ban đầu nhiều người còn mong ông tái hôn, nhưng theo thời gian, không còn ai nhắc đến chuyện này nữa.

 

Năm đó, khi chúng tôi từ nước Philippines trở về, có một cậu bé lai lớn hơn tôi hai tuổi đi cùng chúng tôi. 

 

Ba đặt tên cho cậu ấy là Hận Sinh. 

 

Cậu là một đứa trẻ mồ côi, nhưng xuất thân, gia cảnh và nền tảng đều trong sạch. 

 

Ba đã chọn cậu từ hàng trăm đứa trẻ để ở lại bên tôi. 

 

Sau khi trở về từ nước Philippines, tôi dần bắt đầu nói chuyện trở lại, đặc biệt là khi ở bên Hận Sinh. 

 

Bởi trong tiềm thức, tôi luôn cảm thấy chúng tôi rất giống nhau. 

 

Chỉ những người có vết thương giống nhau mới có thể sưởi ấm cho nhau.

 

Tôi không có mẹ, nhưng tôi còn ba yêu thương tôi nhất. 

 

Nhưng Hận Sinh mất cả cha lẫn mẹ khi mới ba tuổi. 

 

Chúng tôi rất thích nằm trên mái nhà, thì thầm những bí mật mà chỉ chúng tôi mới hiểu. 

 

Những nỗi đau không thể kể với người khác, nhưng có thể chia sẻ với nhau. 

 

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã hơn mười năm. 

 

Tôi 18 tuổi, Hận Sinh 20 tuổi. 

 

Ba đã dạy dỗ cậu ấy rất tốt. 

 

Trong mắt tôi, cậu ấy giống như một phiên bản khác của Từ Bình Nam. 

 

Tôi rất thích cậu ấy và phụ thuộc vào cậu ấy rất nhiều.

 

Khi tôi 22 tuổi, tốt nghiệp đại học, Hận Sinh đã theo sát ba tôi được ba năm. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/binh-nam-tri-vi/chuong-10.html.]

Cậu bắt đầu dần dần tiếp quản công việc của công ty. 

 

Từ Bình Nam cũng bắt đầu buông tay. 

 

Sau đó, Hận Sinh đã tự mình giải quyết nhiều vấn đề khó khăn trong kinh doanh. 

 

Ba tôi từ đó hoàn toàn giao lại quyền điều hành.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi không vào làm việc ở công ty gia đình, mà chọn theo đuổi công việc mà tôi luôn yêu thích, cũng là công việc mà mẹ tôi từng thích - phục chế cổ vật. 

 

À, suýt nữa tôi quên, năm xưa mẹ tôi và Tần Như đều học ngành này, nhưng mẹ tôi luôn hơn Tần Như một bậc. 

 

Thầy giáo của họ từng nói, "Tĩnh Vi có trái tim tĩnh lặng hơn, tay cũng vững vàng hơn, Tiểu Như vẫn còn thiếu một chút, nên học hỏi thêm từ Tĩnh Vi." 

 

Có lẽ vì vậy mà sau này, Tần Như đã khiến người ta chặt đứt từng ngón tay của mẹ tôi. Có lẽ trong lòng cô ta, đó cũng là một phần lý do.

 

27

 

Khi nghe tin tôi không tiếp quản công ty nhà họ Từ mà muốn tập trung vào sự nghiệp yêu thích của mình, Tống Thanh Nhược đã nhiều lần đến tìm tôi, thậm chí còn khuyên nhủ tôi hết lời:

 

"Man Man à, thương hại đàn ông thì sẽ bị trời đánh đấy."

 

"Đừng nói Hận Sinh chỉ là anh trai nuôi của con, dù có là anh ruột, cũng có thể vì gia sản mà đánh nhau đến đầu rơi m.á.u chảy đấy."

 

"Con tuyệt đối không được hồ đồ, ba và mẹ con chỉ có mình con là con gái. Nhà họ Từ không thể để người khác hưởng lợi được."

 

Hiện giờ, mối quan hệ giữa tôi và Tống Thanh Nhược khá tốt. Nghe cô ấy nói vậy, tôi liền làm nũng trong vòng tay cô:

 

"Vậy còn có dì mà, dì Thanh Nhược, nếu sau này Hận Sinh dám có ý đồ xấu, dì cứ bán cậu ấy sang Philippines đi."

 

Nghe vậy, Tống Thanh Nhược càng thêm lo lắng: "Dì vốn là một tiểu thư, mười ngón tay không chạm nước, chưa từng dự tính sẽ tiếp quản gia nghiệp hay lo lắng bất cứ điều gì, chỉ định tiêu tiền phung phí cả đời thôi. Sao giờ lại đến giữa đời thì gánh nặng càng lớn?"

 

Tôi bị cô ấy chọc cười: "Dì Thanh Nhược, dì không thấy làm một nữ đại ca quyền lực cũng rất ngầu sao?"

 

Tống Thanh Nhược nghĩ ngợi một lúc, dường như có chút động lòng. Cô vuốt tóc tôi, vuốt rất lâu. Không hiểu sao, đột nhiên mắt cô đỏ hoe, lại muốn khóc.

 

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô. 

 

Tôi biết rằng, nhiều năm đã trôi qua, những người còn nhớ đến mẹ tôi ngày càng ít. 

 

Ngay cả dì nhỏ tôi cũng không còn lẩm bẩm những lời khó nghe về mẹ nữa. 

 

Ông ngoại đã qua đời vài năm trước do đột quỵ. 

 

Hai năm cuối đời, ông nằm liệt giường, không ai chăm sóc, bị loét nặng và phải chịu rất nhiều đau khổ. 

 

Nghe nói ông đã cầu xin cái c.h.ế.t để giải thoát.

 

Loading...