Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bì thi trừ hoạ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:32:03
Lượt xem: 381

Hai mẹ con nhanh chóng lên kế hoạch gi,,ết người.

Ngày mưa bão lớn, Trương Thúy Phương lén lút trở về từ cửa sau, nói rằng đã xong việc: "Ngay trên con đường mà bà lão nhất định phải qua khi về từ huyện. Mẹ đã đ,,ẩy bà ấy xuống, yên tâm, không có ai qua lại đâu!"

Họ không nhận ra rằng tôi đang đứng ở góc tối, toàn thân ướt sũng.

Đôi mắt đen tuyền kỳ lạ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào họ.

Ngày hôm sau, Thẩm Kiện tức giận đá mẹ mình ngã nhào: "Bà lão vẫn còn sống, dưới vực chẳng có xác nào cả. Bà không ra tay à?"

Trương Thúy Phương như bị sét đánh ngang tai, bà thề với trời là bà thật sự đã đẩy.

Buổi tối, tôi không ngại rắc rối mà thêm dầu vào lửa: "Có lẽ là mẹ anh nói dối chứ, bà ta không hề đẩy. Mẹ anh luôn khoe khoang mà, không phải chỉ một hai lần. Em nghĩ mẹ anh không yêu anh lắm đâu, thôi thì, ai bảo bà ta là mẹ anh chứ."

Sắc mặt Thẩm Kiện trở nên khó coi đáng sợ.

Tôi vừa an ủi, vừa cười thầm trong lòng.

Cha mẹ độc ác ích kỷ, nuôi dạy ra một đứa con bạo lực và yếu đuối. Hai đặc điểm này không hề mâu thuẫn. Đối với kẻ yếu anh ta sẽ bạo hành, đối mặt với nguy hiểm, lại đẩy cho cha mẹ giải quyết.

Trà Sữa Tiên Sinh

Lần thứ hai ra tay vẫn là mẹ chồng, lần này bà ta lợi dụng lúc bà tôi đang múc nước, đ//ẩy bà xuống giếng.

"Bà ấy ch//ết hẳn rồi, mẹ tận mắt nhìn thấy tay chân đều bị g,,ãy. Nước giếng sâu, ngã không ch::ết cũng ch,,ết đuối thôi."

Nhưng tối đó, bà tôi không hề hấn gì xuất hiện ở cửa nhà Thẩm, mắng nhiếc suốt một giờ.

Mẹ con nhà Thẩm trông như gặp ma, không dám ra ngoài.

Bà tôi chống nạnh, mắng chửi đủ kiểu, không câu nào lặp lại câu nào. Trước khi đi bà còn dùng sơn đỏ viết lên cửa: Kẻ gi.ết người!

Người ở nông thôn tin rằng không có lửa làm sao có khói, hàng xóm bắt đầu bàn tán, thực sự có người nói:

"Nói thật, đêm đó tôi thấy đồ tể Thẩm lái xe ra ngoài nửa đêm, làm chó nhà tôi sủa cả buổi. Tôi hỏi ông ta làm gì, ông ta nói đi giao thịt, nhưng ai lại đi giao thịt lợn vào nửa đêm chứ?"

"Đồ tể Thẩm trước khi bán xe đã rửa rất nhiều lần. Tôi hỏi muốn mua với giá cao hơn, nhưng ông ta sống ch,,ết không bán cho tôi. Thà đem bán ở chợ xe cũ của huyện bên cạnh còn hơn, lạ thật?"

"Vậy sao các người lúc đó không báo cảnh sát?"

"Đều là hàng xóm, trời ạ, đâu tốt lành gì mà nói. Thêm chuyện chi bằng bớt chuyện đi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bi-thi-tru-hoa/chuong-8.html.]

Sợ bị lộ, Thầm Kiện lo lắng đánh mẹ mình một trận, tôi lớn tiếng khuyên đừng đánh nữa, nhưng chỉ nói miệng.

Mẹ chồng nằm rạp dưới đất, cầu cứu tôi, tôi khó xử giơ tay: "Bà dạy tôi lấy chồng phải theo chồng, tôi chỉ có thể nghe lời con trai bà, không thể giúp bà được."

Nhìn Thẩm Kiện đi qua đi lại trong nhà như ngồi trên đống lửa, tôi nhắc nhở: "Giờ người g..iết là mẹ anh, trước đây cũng có thể là mẹ anh. Mẹ luôn nói rằng chịu tội thay con trai là vinh dự của người mẹ sao, đây, băng ghi âm đây."

Trong băng ghi âm, là mẹ chồng kể lại chi tiết việc g,,iết người của mình.

Thẩm Kiện như có điều suy nghĩ, đêm đó mẹ chồng bị xu—ất h—uyết não nhưng anh ta khoanh tay đứng nhìn.

Mặc kệ mẹ ruột nằm liệt trong nhà.

Bà ta muốn đi chữa bệnh, Thẩm Kiện cảnh cáo tôi không được đưa đi, còn liếc mẹ mình một cái đầy khinh bỉ: 

"Đi bệnh viện không khác gì tìm người chăm sóc, lại còn tốn tiền. Có vợ tôi chăm sóc là được rồi, tôi cưới vợ không phải là vì ngày này sao?"

Tôi chăm sóc mẹ chồng tận tình.

Cốc nước, luôn đặt ở nơi bà nhìn thấy nhưng không với tới được.

Thay chăn thường xuyên, chỉ là cái này bẩn hơn cái kia.

Nhìn bát canh tôi mang đến, mắt mẹ chồng đầy tuyệt vọng và sợ hãi, bà phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Hàng xóm đi ngang qua cửa sổ thấy cảnh này, chân thành khen ngợi: "Con dâu nhà họ Thẩm thật đảm đang. Thúy Phương, bà có phúc đấy."

Tôi mỉm cười, đút cháo đầy giòi vào miệng mẹ chồng.

Bà trợn tròn mắt, mặc tôi thao túng, nhưng vô lực phản kháng.

Một muỗng cháo vào, bà toát mồ hôi lạnh, đau đớn co giật khắp người.

Những con giòi đói khát bò qua thực quản chui vào m.á.u thịt xương tủy của bà ta khiến bà ta nhanh chóng run rẩy, đồng tử giãn ra.

"Mẹ ơi, ăn nhiều một chút, cơ thể mới khỏe mạnh được."

Tôi bình tĩnh đút thêm một muỗng nữa.

Giống như bốn năm trước, khi bà ta banh miệng tôi ra, ép tôi uống thuốc m..ê vậy.

Loading...