Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bì thi trừ hoạ - Chương 11 - END

Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:37:43
Lượt xem: 304

Cảnh sát tìm thấy bản ghi âm mẹ chồng hại bà ngoại tôi trong điện thoại của Thẩm Kiện. Nhưng họ cũng rất bối rối vì người vẫn còn sống sờ sờ, hai mẹ con này đang giở trò gì vậy?

Khi cảnh sát đến bắt Thẩm Kiện, bệnh nhân trên giường đã biến mất. Camera giám sát cho thấy, Đinh Cường bị một đạo sĩ đưa đi.

"Đại sư, chỉ có ngài mới cứu được tôi!"

Anh ta chưa bao giờ hối hận như vậy, anh ta chịu đựng đau đớn tột cùng cầu xin: "Con đàn bà ch..ết ti..ệt đó âm hồn không tan. Chuyện đã qua lâu vậy mà còn đeo bám gia đình tôi, lúc đầu nếu không phải cô ta c%ắn bậy, tôi cũng không nhất thời kích động!"

Có lẽ do dáng vẻ tàn tật của anh ta quá đáng thương, đạo sĩ trẻ thở dài. "Anh đã bị cảnh sát truy nã rồi, cùng lắm cũng chỉ là ch..ết, hà tất phải phí công."

Thẩm Kiện chuyển toàn bộ số tiền khổng lồ kiếm được từ các buổi phát sóng trực tiếp trong mấy năm qua.

Nhận được tiền, đạo sĩ trẻ thấy được thành ý, mới nói: "Biện pháp thì không phải không có. Bì thi nhận biết người dựa vào dương khí, tối nay anh trốn trong quan tài âm. Âm khí lấn át dương khí, qua 12 giờ, bì thi tự nhiên sẽ không làm gì được."

Thẩm Kiện không bao giờ ngờ rằng, đạo sĩ lại là người của tôi.

Tôi từng nói: "Sự tuyệt vọng tột cùng chỉ có thể đến từ hy vọng thuần khiết nhất. Sự kết hợp nóng lạnh mới khiến linh hồn đủ kiên cường."

Tiểu đạo sĩ, không, lão bì thi vỗ tay. "Về nghệ thuật ăn uống, ngươi là người giỏi nhất, không ai sánh kịp."

Chúng tôi hợp tác từ trong ra ngoài, từng bước một khiến Thẩm Kiện từ không tin đến tin tưởng tuyệt đối.

Tinh tế, thật giả lẫn lộn, đó mới là điều khiển tâm lý thực sự.

Trà Sữa Tiên Sinh

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!" Anh ta hoảng loạn, cố gắng tìm một cơ hội thoát thân, nhưng đều vô ích. Nắp quan tài đè chặt, không khí ngày càng loãng.

Tôi ngân nga bài hát sinh nhật vui vẻ, tiếng gõ và cào từ bên trong quan tài giống như nhịp trống phụ họa. Khi bài hát kết thúc, động tĩnh bên trong cũng vừa lúc tắt lịm.

Ánh trăng đọng lại, cỏ dại đung đưa, quạ đen kêu lên, như thể đang chúc mừng khoảnh khắc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bi-thi-tru-hoa/chuong-11-end.html.]

Vài ngày sau, cảnh sát tìm thấy xác của Thẩm Kiện trong quan tài.

Do bên trong và bên ngoài quan tài chỉ có dấu vân tay của anh ta, cuối cùng vụ việc được kết luận là tự sát. Trà sữa tiên sinh

Ngày mọi chuyện kết thúc, bà ngoại nhận được giấy chứng tử.. của tôi. Theo lý phải tổ chức lễ truy điệu, nhưng bà ngồi trên chiếc ghế nhỏ hồi lâu, rồi vào phòng trong lấy ra một đoạn dây thừng.

Người sống vì danh dự, bà đã rửa hận cho cháu gái, chẳng còn gì vướng bận. Dây thừng vắt qua xà nhà, khi đá chiếc ghế ra, trong sân vang lên tiếng gọi rõ ràng:

"Bà ngoại!"

Bà lão nhỏ bé tưởng rằng tai mình đã lãng đi, cho đến khi run rẩy quay đầu lại. Đứa cháu mà bà luôn mong ngóng đeo ba lô, đứng trong ánh nắng, tươi cười vẫy tay chào bà.

Mặt tôi đã hoàn toàn khác xưa. Nhưng tôi biết, bà nhất định nhận ra tôi.

Bà ngắm nhìn khuôn mặt tôi, vuốt ve từng đường nét, không nói gì, thậm chí không hỏi tôi làm sao trở về.

Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, trách yêu:

"Sao mà lâu về thế, mau đi rửa tay, bà làm đồ ăn ngon cho."

Tôi reo lên: "Cháu muốn ăn bánh bao nhân thịt bò!"

"Đồ tham ăn, được được, để bà làm cho cháu..."

Giọng bà bình thường như vậy, nhưng tôi cảm nhận được dưới lòng bàn tay già nua, có hơi ấm cuồn cuộn như dung nham. Bà nắm tay tôi, như dắt một chú cừu lạc đường.

Bà ngoại ơi, mọi con đường đều sẽ đưa con về nhà. Như mọi nỗi nhớ trên thế gian, sẽ luôn dẫn đến cuộc đoàn tụ này.

HẾT

Loading...