Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÍ MẬT - CHƯƠNG 15

Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:39:03
Lượt xem: 7,339

15

Lúc đó tôi chưa tái sinh, làm gì có tiền.

Hơn nữa, trước đây tôi đâu phải chưa từng mua quà cho mẹ.

Hồi tiểu học, tôi đã dành dụm tiền để mua cho mẹ một bó hoa.

Mẹ tát cho tôi một cái chảy cả m.á.u mũi, nói rằng tôi ăn cắp tiền để mua.

Cuối cùng xác nhận là tiền tiêu vặt tôi dành dụm được, mẹ cũng không nói lời xin lỗi nào.

Lên lớp 9, tôi làm thêm để mua một chiếc bánh sinh nhật tặng mẹ, mẹ ném nó xuống đất, mắng tôi mua cái đó có ích gì.

Mắng tôi chỉ biết lãng phí tiền.

Vì lúc đó Kỷ Tang Ninh không thể vào được trường cấp 3 tốt, phải đóng phí chọn trường là chuyện chắc chắn.

Dù khi đó cô ấy không sống với chúng tôi, mẹ tôi vẫn luôn quan tâm đến cô ta.

Tôi nhớ lúc đó sau khi mẹ tôi tức giận bỏ đi, tôi vẫn dùng thìa xúc hết phần trên bánh để ăn.

Đó là lần đầu tiên tôi được ăn bánh sinh nhật trong đời.

Bà nội không hiểu mấy chuyện này, tôi cũng ngại không dám xin bà, bà chỉ mua cho tôi mấy cái bánh nhỏ bán theo cân mỗi lần.

Lúc đó tôi đã hơi hối hận, đáng lẽ tôi nên mua cho bà nội, bà nội hình như cũng chưa từng ăn bánh sinh nhật.

Nhưng bà nội không đợi được bánh sinh nhật của tôi, bà đã ra đi trước ngày sinh nhật của tôi.

Nhìn người mẹ hung dữ trước mặt, cảm xúc của tôi lại trở nên bình tĩnh và nói: "Mẹ có bé Ninh Ninh mà! Tại sao lại phải mua quà cho mẹ bạn con? Mẹ có thể không biết, những đứa trẻ như con, không được cha mẹ yêu thương, luôn thiếu thốn tình cảm, ra đường thấy ai cũng muốn gọi là bố mẹ."

Không khí giữa chúng tôi đột nhiên trở nên căng thẳng.

Mẹ tôi giơ tay lên lần nữa.

Tôi vội vàng trốn sau lưng vệ sĩ và nói: "Ôi! Nhìn xem! Mẹ lại muốn đánh con để xả giận cho bé Ninh Ninh, nên con mới thiếu tình mẹ như vậy đó! Mẹ của bạn con tốt lắm! Không đánh con, không mắng con, còn nấu cơm cho con mỗi ngày, con không ngờ mình lại gặp được người mẹ tốt như vậy trong đời."

"Bà ta là ai?"

"Vệ sĩ của con."

"Cô! Cô!... Tiền đâu ra mà con có?"

"Bố mẹ nuôi gần đây cho con đấy."

Chủ yếu là nói bừa.

"Chu Chỉ Nghi, con phải đề phòng mẹ đến mức này sao? Mẹ là mẹ ruột của con mà!"

"Phải đề phòng, nếu có thể chứng minh rằng con không phải con ruột của mẹ, con sẽ kiện mẹ tội cố ý gây thương tích và cho mẹ vào tù."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bi-mat/chuong-15.html.]

"Mày! Mày!..."

Mẹ tôi muốn đánh tôi mà không đánh được, muốn mắng mà không chịu nổi sự châm chọc của tôi.

Bà hít thở sâu mấy lần, cuối cùng đành cầu xin: "Trước đây mẹ đã sai, mẹ hứa sau này sẽ thay đổi. Tiền học phí và sinh hoạt phí đại học của con, mẹ sẽ lo, nhưng mẹ xin con một chuyện, được không?"

"Chuyện gì?"

"Ninh Ninh bị suy thận, cần một quả thận. Xin con thương mẹ, đi cùng mẹ kiểm tra xem có phù hợp không. Cả đời này mẹ chỉ cầu xin con một chuyện này thôi."

Chết tiệt!

Kỷ Tang Ninh lại chơi nhanh thế này!

"Trời ơi! Sao lại thế này! Nếu bé Ninh Ninh gặp chuyện không may, mẹ không thể chăm sóc người khác nữa thì sao?"

"Chu Chỉ Nghi, lúc này con còn giận dỗi sao? Con muốn tranh với con bé à? Mẹ chỉ hỏi con một câu, con có giúp mẹ không?"

"Tất nhiên là..."

"Mẹ biết mà..."

"Là không giúp!"

"Nếu vậy thì con coi như không có người mẹ này nữa đi!"

"Được thôi!"

"Mẹ sống uổng cả đời rồi."

"Đúng vậy!"

"Coi như số mẹ xui xẻo! Số mẹ khổ."

"Đúng vậy!"

"Mày! Mày!... Đồ súc sinh! Đồ súc sinh! Mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Ông trời nhất định sẽ trừng phạt mày."

Tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra quay video, rồi cười nói: "Mẹ thật biết cách mắng chửi người! Xem ra mẹ muốn nổi tiếng như năm ngoái rồi, chỉ là lần này con sẽ đăng cả ảnh của bé Ninh Ninh nhé! Con sẽ đăng lên cộng đồng người Hoa ở Mỹ, ôi! Không biết nếu bé Ninh Ninh vì suy thận mà tự tử thêm lần nữa, lần này liệu có c//hế//t thật không nhỉ?"

"Mày!" Mẹ tôi giơ tay định cướp điện thoại của tôi.

Nhưng bị vệ sĩ của tôi ngăn lại.

Tôi không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt bà và nói: "Mẹ đừng gây chuyện với con, đó là phúc lớn nhất của bé Ninh Ninh. Nếu là con, con sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để bé Ninh Ninh có thể hưởng thêm phúc, hoặc sẽ cầu xin Phật bà sinh thêm con thứ hai, để bé Ninh Ninh trở thành con thật sự của mẹ, như vậy còn có thể tiếp tục duyên phận. Hà tất gì phải đến tìm rắc rối với một đứa nô lệ đã phản bội như con?"

Những lời của tôi đã hoàn toàn chọc giận mẹ. Bà giơ tay định ném ly trà sữa mà bà đã mua cho tôi.

Tôi cầm điện thoại lên và cười nhìn bà.

Cuối cùng, tay bà dừng lại giữa không trung, rồi không nói gì thêm mà quay người bỏ đi.

 

Loading...