Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bí mật của chồng - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 23:19:18
Lượt xem: 787

6

Trong vài ngày tiếp theo, Đàm Gia Minh hầu như không về nhà vào ban đêm. Nếu trở về, anh ta sẽ ngủ trong phòng làm việc. Nếu đụng phải tôi, anh ta sẽ tránh giao tiếp bằng mắt với tôi suốt thời gian đó, mặt anh ta vẫn còn bốc mùi lắm. Tôi giả vờ không quan tâm.

Khi Manh Manh hỏi về ba, tôi nói với con bé rằng ba nó đang bận rộn với công việc, đồng thời dành nhiều thời gian hơn để “thu phục” trái tim con bé. Thế giới của trẻ thơ là một tờ giấy trắng, và mọi dấu vết đều do người lớn để lại. Điều con bé thích là sự “rộng lượng” và “bao dung” của Triệu Mạn.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nhưng đây là những lớp vỏ bọc đường và là chất độc trong quá trình trưởng thành của Manh Manh. Bây giờ nó vẫn còn nhỏ, nó chưa biết nhận thức cái đúng và sai, vẫn còn cơ hội để con bé có thể hiểu được mọi chuyện. Tôi cũng có sự tự tin.

Đàm Gia Minh thích bám váy đàn bà, tôi sẽ không can thiệp; Nếu anh ta muốn ly hôn, tôi sẽ không quấn anh ta nữa.

Nhưng anh ta đã phản bội gia đình này và muốn sử dụng Manh Manh như một “quân cờ”, tôi sẽ không bao giờ thuận theo anh ta.

Bất cứ ai phản bội tôi và phá hủy những gì tôi trân trọng sẽ phải trả giá.

Vài ngày sau, Tôn Dịch nói rằng danh sách tôi đưa ra có quá nhiều người và yêu cầu tôi phỏng vấn.

Vào ngày tôi gặp Tôn Dịch, bỗng có chuyện xảy ra.

Là Triệu Mạn.

••••••

Cô ta trang điểm đậm, mặc bộ đồ màu đỏ rượu vang và đi giày cao gót. Cô ta nhìn tôi đầy khiêu khích và cố tình xoay váy, thực sự khá quyến rũ.

Tôi nhìn Tôn Dịch. Dù anh ta có hợp tác với Triệu Mạn hay không, tôi vẫn phải giữ “tinh thần thép”.

“Hàn, Tư, Nhuỵ?” Triệu Mạn gằn từng chữ gọi tên tôi. Thay vì chào hỏi, nó giống như khinh thường hơn.

“Triệu Mạn.” Tôi nghịch điện thoại vài lần rồi ngẩng đầu lên “lễ phép” đáp lại.

“Tôi rất tò mò, làm thế nào mà cô biết đến sự tồn tại của tôi, thông qua Tiểu Đàm, hay là…”

Cô ta ngước mắt nhìn về phía tôi: “Phóng viên Tôn?”

“Đoán xem.” Tôi đặt điện thoại xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà.

“Tôi không muốn đoán.”

Cô ta trực tiếp ngồi xuống sô pha bên kia, đặt túi xách nhỏ lên bàn: “Tôi muốn biết cô đang suy nghĩ cái gì.”

Tôi cười nhẹ: “Người ta nói tình nhân mới là chân ái, tôi hiểu cô muốn Đàm Gia Minh, nhưng cô còn muốn cả Manh Manh, mua một tặng một à?” Tôi cố ý nhấn giọng từ “mua”.

“Trước khi chưa nhìn thấy cô, tôi nghĩ cô là một người thô kệch, nhếch nhác, luộm thuộm.” Cô ta che môi ý nhị cười nói: “Không nghĩ tới cô không chỉ xinh đẹp, lại còn rất hài hước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bi-mat-cua-chong/5.html.]

Cô ta tán dương tôi, ám chỉ rằng mặc dù tôi “xinh đẹp và hài hước” nhưng tôi không thể chiếm được trái tim của Đàm Gia Minh.

“Đúng vậy. Khi tôi ở bên cạnh Gia Minh, các bạn cùng lớp đều khen chúng tôi là trời sinh một cặp. Còn cô, đã già rồi, đừng cố cưa sừng làm nghé, cosplay thành các cô gái trẻ trung xinh đẹp”.

Tôi nhìn vào khóe mắt cô ta, đã có nhiều vết chân chim, là dấu hiệu của tuổi tác, không thể che lại bằng mỹ phẩm đắt tiền.

"Cô--” Triệu Mạn hiển nhiên nghẹn ngào.

Ngay cả Tôn Dịch, người đang giả vờ vô hình ở một góc, cũng không thể không mỉm cười.

“Sao vậy, cô không thể nói chuyện đàng hoàng sao?” Tôi còn rất có khí thế.

“Nói chuyện chán quá, để tôi cho cô xem một thứ thú vị.”

Cô ta mở khóa điện thoại, bấm vào album ảnh, rướn người về phía trước và đẩy nó qua trước mặt tôi.

Tôi nhàn nhã nhặt nó lên, lật giở từ dưới lên trên.

Ngoài những bức ảnh thân mật khác nhau của cô ta và Đàm Gia Minh, còn có rất nhiều bức ảnh chung với Manh Manh.

Tôi vừa tức giận vừa muốn cười. Tôi tức giận vì sự vô liêm sỉ và khốn nạn của Đàm Gia Minh, nhưng tôi hài lòng vì sự bất cẩn của Triệu Mạn.

Tôi đang lo lắng vì không có nhiều bằng chứng về sự phản bội của Đàm Gia Minh, nhưng cô ta đã chủ động gửi bằng chứng cho tôi.

Không nên lãng phí miếng bánh dâng tận miệng.

7

“Có vẻ như cô đã đưa Manh Manh ra ngoài khá nhiều lần, phải không?” Tôi thẳng thắn hỏi cô ta.

Trong khi cô ta không chú ý, tôi đã nhanh chóng chuyển tất cả hình ảnh trong điện thoại của cô ta qua điện thoại mình bằng bluetooth.

“Đúng vậy, cô có ngạc nhiên không, cô có ngạc nhiên không?” Cô ta cười rạng rỡ, và không để ý đến những cử động nhỏ của tôi.

“Manh Manh nói cô luôn quản nó, không cho nó ăn vặt, không cho uống nước ngọt, không cho xem video, không cho chơi game, mùa hè không được ăn kem. Thậm chí còn có giới hạn thời gian xem TV... Thật là một cô bé đáng yêu, cô quản chặt nó, không phải là cô ép nó tách ra khỏi cô sao?” Triệu Mạn đầy rạng rỡ và phấn khích.

“Tôi dẫn Manh Manh đi ăn đủ thứ đồ ăn ngon. Nó muốn gì tôi cũng mua cho. Bánh ngọt, sô cô la, kem đủ cả. Nó không nói gì với cô sao?”

Tôi thừa nhận rằng cô ta đã thực hiện tốt âm mưu này. Nhưng tôi biết rằng không cần thiết phải tranh luận với cô ta về quan điểm đúng đắn trong việc nuôi dạy con cái. Dù sao cô ta cũng sắp làm mẹ, tôi không ngại để xã hội dạy dỗ cô ta cách làm người.

“Thì sao, tôi là mẹ nó.” Tôi cúi đầu tiếp tục xem album trong điện thoại của cô ta. Thực tế là tôi đang trì hoãn thời gian.

“Vậy cô có biết Manh Manh cũng gọi tôi là mẹ không?” Cô ta bắt chéo chân đầy kiêu hãnh.

 

Loading...