Bị Ép Xuyên Thành Đầu Bếp Của Thao Thiết - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:21:41
Lượt xem: 549

14

Lễ vật đưa tiễn vô cùng phong phú, ngoài cô dâu là ta ra, còn có gà vịt cá thịt đầy đủ, thậm chí còn có cả một chú heo sữa quay vàng rực.

Nhìn mâm cao cỗ đầy kia, thế mà lại đều là món ăn của Túy Tiên Lâu.

Ta vừa khóc vừa cười, món ăn của mình lại được dùng để tiễn mình lên đường, thật mỉa mai làm sao.

Không ngờ kiếp này sống lại, vốn tưởng rằng có thể tự do tự tại, nào ngờ so với kiếp trước còn thảm hơn, phải trở thành thức ăn trong miệng yêu quái.

Đợi đến nơi, nếu có thể khôi phục chút sức lực, chi bằng tìm đại một chỗ nào đó đập đầu tự tử cho xong, đỡ phải chịu thêm đau khổ.

Ta đang nghĩ như vậy, thì đoàn người đã gõ gõ đập đập đến trước miếu Sơn Thần.

Trưởng thôn dẫn đầu thắp vài nén nhang trước cửa miếu, liền vội vàng xuống núi, như thể chậm một giây sẽ bị nuốt chửng.

Ta dựa vào kiệu hoa một lúc, cũng không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, cảm thấy dần dần khôi phục chút sức lực, liền vén hỷ khăn lên, cẩn thận bước xuống kiệu.

Chẳng lẽ Thao Thiết hiện tại không có ở trong miếu?

Vậy chẳng phải ta có thể nhân cơ hội này trốn thoát sao?

Ý nghĩ vui mừng lóe lên trong đầu, quả nhiên là trời không tuyệt đường người!

Ta nhấc váy loạng choạng chạy xuống núi, còn vì chân mềm mà ngã một cái, cọ xước da thịt mấy chỗ.

Đang vui mừng, bỗng nhiên một cơn gió âm u thổi qua, cả người ta bị cuốn lên, sau đó ngã nhào vào trong miếu Sơn Thần.

Tiếp đó, một tiếng gầm rú giận dữ của dã thú vang lên, một con quái vật toàn thân lông lá đen xì xuất hiện trước mắt ta.

15

Con quái vật khổng lồ trước mắt trông cao ít nhất cũng phải hai mét, toàn thân bao phủ bởi bộ lông đen kịt, đôi mắt màu xanh lục phát ra ánh sáng u ám, răng nanh sắc nhọn, nước dãi chảy ròng ròng, trong miệng đang nhai ngấu nghiến chú heo sữa, phát ra âm thanh "rắc rắc" ghê người.

Ta không tự chủ được mà run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

Nhìn chú heo sữa trong miệng nó, ta như đã nhìn thấy kết cục bản thân bị hàm răng sắc nhọn của nó đ.â.m xuyên qua.

Nhìn xung quanh, cột trụ gần ta nhất cũng phải đến mấy mét, với thân thể yếu ớt hiện tại của ta, đừng nói chưa chắc đã có thể đập đầu ch.3t, mà có khi còn chưa chạy đến đó đã bị con Thao Thiết này xé x@c rồi.

Khoan đã, Thao Thiết?

Thao Thiết có hình dạng như vậy sao?

Trong đầu ta hiện lên trang sách cổ ghi chép về Thao Thiết mà ta từng đọc qua:

"Hình dạng giống như thân dê mặt người, mắt mọc dưới nách, răng hổ móng người, tiếng kêu giống như trẻ con..."

Thân dê mặt người, mắt còn mọc dưới nách... Cái này... Cái này cũng không giống lắm...

Con "Thao Thiết" trước mắt này, nhìn thế nào cũng giống một con gấu đen.

Nhưng mà dù là gấu đen hay là Thao Thiết, ta đều không thể chạy thoát được.

Con yêu quái gấu đen này sau khi ăn sạch sẽ số lễ vật dâng lên, cuối cùng đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vào ta, mang theo mùi tanh hôi bắt đầu tiến về phía ta.

Mặc dù nó không nói gì, nhưng ta lại như nghe thấy giọng nói khàn khàn của nó:

"Đừng vội, lập tức sẽ đến lượt ngươi".

Ta sợ hãi đến mức òa khóc, cơ thể cũng không tự chủ được mà run rẩy, nhắm chặt hai mắt hét to:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bi-ep-xuyen-thanh-dau-bep-cua-thao-thiet/chuong-7.html.]

"Chư vị thần phật, đại la thiên tiên, hôm nay xin hãy tha cho ta một mạng, sau này ta nhất định ngày ngày thắp hương ba nén, dâng lên cơm ngọt canh ngon, tuyệt đối không lười biếng, ai đến cứu cứu ta với...".

Lại nghe thấy một tiếng cười khẽ quen thuộc vang lên, giống như tiếng suối chảy róc rách trên đá, còn vọng lại tiếng vang:

"Lời này là thật sao? Có thể gọi món không, vậy ta không cần cơm chay, ta muốn ăn gà xào hạt điều".

16

Ta nghe vậy khẽ giật mình, tiếng khóc đột ngột dừng lại.

Cảnh tượng bị răng nanh sắc nhọn cắn xé trong tưởng tượng không xảy ra, ta lặng lẽ hé mắt nhìn qua khe hở ngón tay, lại thấy trước mắt là một đôi mắt phượng đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt còn có chút mong đợi.

Bàn tay đang che mắt bị kéo xuống, Kì Thử biệt tích mấy hôm nay lúc này đang nửa quỳ trước mặt ta, trên mặt tràn đầy vẻ thích thú, thấy ta không có phản ứng gì, còn đưa tay chọc chọc vào mặt ta:

"Trì Vãn Âm, nàng ngốc rồi sao? Có thể gọi món hay không, nàng nói câu nào đi chứ!".

Ta ngơ ngác nhìn hắn, khóe mắt liếc thấy bên cạnh còn có một sinh vật đang động đậy, kinh ngạc quay đầu nhìn sang, lại thấy hắn ta đang dùng một tay túm lấy một cục lông màu nâu đen, cục lông kia không ngừng giãy giụa trong tay hắn, nhưng lại không thể thoát ra được.

Thì ra là một con chuột đen to lớn!

Ta nhìn trái nhìn phải, lắp bắp hỏi hắn:

"Vậy... vậy còn Thao Thiết đâu?".

Kì Thử khịt mũi coi thường, trợn mắt, giơ con chuột lên trước mặt ta lắc lắc, bất mãn nói:

"Thao Thiết? Chỉ bằng nó? Chẳng qua là một con chuột thành tinh, còn chưa hóa hình được, mượn danh tiếng của ta... à không, mượn danh tiếng của Thao Thiết ở chỗ này lừa bịp, nếu không phải nàng bị đưa đến đây, ta còn chưa phát hiện ra...".

Ta bừng tỉnh đại ngộ, thì ra con Sơn Thần đã gây họa cho Thánh Tiên thôn gần trăm năm nay, vậy mà lại là một con chuột tinh!

Quả nhiên người xưa không lừa ta, chuột là loài động vật thông minh và xảo quyệt, nó còn biết giả dạng thành hung thú thời thượng cổ để tăng thêm vẻ đáng sợ cho bản thân, trí thông minh quả thực không phải dạng vừa.

Kỳ Thử lại bĩu môi:

"Nhưng mà đám phàm nhân kia cũng thật ngu ngốc, vậy mà lại có thể đồng ý dâng hiến cốt nhục của chính mình để đổi lấy sự bình yên, đúng là tự làm tự chịu".

Nói xong hắn ta lại liếc nhìn ta, đột nhiên ghé sát mặt chóp mũi như muốn chạm vào mũi ta:

"Vậy thì, ta cứu nàng một mạng, có phải nàng nên lấy thân báo đáp?"

Tim đập suýt chút nữa thì văng ra ngoài, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, môi vừa lúc chạm vào chóp mũi hắn, cả hai đều sững sờ.

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, quyết định pha trò:

"Bán nghệ không bán thân!"

Hắn nhướn mày cười khẩy, phất tay một cái, trước mắt liền xuất hiện một ngọn núi vàng nhỏ:

"Chắc chắn là ta cho chưa đủ nhiều!".

Không phải, nhiều hay ít để sau hãy nói, ngọn núi vàng này ngươi từ đâu biến ra vậy?

Sao lại không hề đề phòng ta như vậy?

Thôi xong, sự thật là ngươi không phải người, ta muốn giả vờ không biết cũng không được rồi!

Thấy ta không nói gì, Kì Thử cũng không ép buộc.

Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên, Kì Thử siết chặt cổ tay, con chuột tinh lập tức im lặng, nằm im thin thít trên mặt đất.

Hắn phủi phủi tay, bế thốc ta đang nằm trên đất lên, sải bước đi ra ngoài:

"Nàng có thể suy nghĩ từ từ, chuyện này không vội. Nhưng trước đó, phải cho đám dân làng kia một bài học đã."

Bình luận

2 bình luận

  • Truyện rất hay, nhẹ nhàng và rất là ok.Fan mới của quan đây,sau này mong được chiếu cố nhiều hơn 😊😊

    Tinh linh mê truyện 1 tuần trước · Trả lời

Loading...