Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bị Đẩy Xuống Giếng Sâu Ta Bỗng Nhiên Ngộ Ra - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-26 18:18:55
Lượt xem: 2,666

Bụng của Giang Y dần dần lớn lên, trong phủ đều đồn đại, sớm muộn gì nàng ta cũng thay thế vị trí của ta.

 

Nhưng ta không quan tâm, cuộc sống của ta rất bận rộn.

 

Ban ngày tìm cơ hội xuống giếng nghe lén bài giảng, ban đêm, đèn ở chỗ Giang Y vừa tắt, ta liền ra ngoài từ cửa sau.

 

Liễu Tuế Vọng là một người thầy rất nghiêm khắc.

 

Tư duy của hắn nhanh nhạy, dạy rất nhanh, chưa bao giờ khen ta.

 

Nhưng hôm nay trời đổ mưa phùn, người gõ mõ đã đi qua ba lượt, ta đứng dậy định trở về phủ thì bị hắn gọi lại.

 

Dưới mái hiên, đôi mắt đẹp của hắn đọng một tầng hơi nước.

 

"Ngươi sắp học xong rồi, những thứ sau này có thể tự học."

 

"Ngươi muốn đi?"

 

"Ừ, trở về kinh thành."

 

Ta không nói gì, hắn cười nói: "Thẩm Giai nói, ngươi b.ắ.n s.ú.n.g rất chuẩn."

 

"Phải, mạng sống rất quan trọng."

 

"Sợ hãi như vậy sao?" Lúc nói chuyện, hắn vẫn mang theo vẻ thong dong của công tử bột.

 

"Không phải sợ hãi, mà là mạng sống rất quan trọng," Ta nhìn hắn chằm chằm, "Liễu Tuế Vọng, hãy sống sót trở về."

 

Còn sống, mới có vốn liếng.

 

Ta biết hắn trở về kinh thành làm gì.

 

Hắn nhìn ta, hàng mi dài hắt xuống bóng mờ nhạt, trên mặt vẫn giữ nụ cười.

 

"Hy vọng không lớn, không thể hứa hẹn với phu nhân."

 

Đây là đã quyết tâm liều mạng rồi.

 

Ta không nói gì nữa, bung dù đi về phía xe ngựa.

 

Mưa đêm ẩm ướt, ta quay đầu lại, hắn vẫn đứng dưới mái hiên nhìn theo ta.

 

Dáng vẻ gầy gò, đơn độc, như thể sắp bị màn đêm đen kịt nuốt chửng.

 

"Phu nhân, về phủ thôi ạ."

 

Người đánh xe giục giã, nhận lấy cây dù từ tay ta.

 

Ta nhấc chân định lên xe, nhưng vẫn không nhịn được, chạy ngược về phía hắn dưới màn mưa.

 

Hắn sững sờ, theo bản năng đưa tay muốn đỡ ta, sợ ta bị ngã.

 

Nhưng cuối cùng vẫn không dám đỡ.

 

Ta thở hổn hển, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức ở chân, nói với hắn: "Ngươi nhất định sẽ thắng, chúng ta nhất định sẽ thắng."

 

Hắn lẳng lặng nhìn ta, trong mắt là những cảm xúc phức tạp mà ta không thể hiểu được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bi-day-xuong-gieng-sau-ta-bong-nhien-ngo-ra/chuong-9.html.]

Hắn duỗi ngón út về phía ta.

 

"Ngoắc tay."

 

Ta không do dự, ngoắc tay hắn: "Ngoắc tay."

 

Hắn cúi đầu nhìn tay ta, nhếch khóe môi.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

"Phu nhân vẫn như vậy, quá đỗi ngay thẳng trong sáng."

 

Lần này, hắn còn nói thêm cả câu nói dang dở lần trước.

 

"Khiến tại hạ có cảm giác mình như tiểu nhân."

 

Ta không hiểu, nhưng vẫn kiên định nói: "Ngươi không phải tiểu nhân."

 

Nụ cười của hắn càng sâu hơn.

 

"Vậy hy vọng đại nhân, khi bị trúng đạn ở kinh thành sẽ không quá đau."

 

Người sợ đau, lại viết sẵn thư tuyệt mệnh.

 

Mưa càng lúc càng lớn, gần như nuốt chửng câu nói của hắn, nhưng ta vẫn nghe thấy.

 

Trận mưa này kéo dài hơn nửa tháng.

 

Suốt những ngày qua, ta lấy cớ đi khám bệnh, ba ngày hai bữa lại chạy đến chỗ Thẩm Giai, cùng nhau thành lập trường học cho nữ tử.

 

Hiệu quả tốt hơn chúng ta mong đợi rất nhiều.

 

Trước khi Liễu Tuế Vọng rời đi, đã nhờ cô nhi viện chuyên nhận nuôi bé gái bị bỏ rơi liên lạc với chúng ta, bọn họ nuôi dưỡng, chúng ta dạy dỗ, đến tuổi trưởng thành thì chuyển sang trường y, học xong có thể làm việc ở bệnh viện của Thẩm Giai.

 

Chỉ là giáo viên không đủ, phải thuê thêm từ bên ngoài.

 

"Biết là gia đình hắn giàu có, nhưng không ngờ lại có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy."

 

Thẩm Giai nhấc một tờ chi phiếu lên, đó là tiền Liễu Tuế Vọng để lại cho chúng ta.

 

"Số tiền này đủ để ta mở một bệnh viện, cộng thêm tiền của ta, tạm thời có thể duy trì được một thời gian."

 

Nghe vậy, ta lấy ra một tờ chi phiếu khác.

 

"Ngươi lấy đâu ra vậy?" Thẩm Giai kinh ngạc.

 

"Bán hết dược liệu, trang sức trong phòng ta..."

 

Nàng ấy cắt ngang lời ta: "Cho dù có bán hết cũng không thể nào được nhiều như vậy!"

 

"... Quan trọng nhất là, tiền này là của nhà mẹ đẻ ta cho." Ta giải thích, "Tiền Hà Bắc Quy đi du học, đều là do nhà ta chu cấp."

 

Số tiền này vốn là cha ta chuẩn bị cho ta, nếu phu quân làm ăn thua lỗ, có thể lấy ra giúp đỡ.

 

Nhưng hiện tại cho dù hắn có nghèo đến mức phải bán thân, ta cũng không cho hắn một đồng nào.

 

"Ta quên mất, ngươi vốn dĩ cũng là tiểu thư khuê các."

 

Thẩm Giai đếm chi phiếu, vui mừng đứng dậy.

 

"Đi thôi đại tiểu thư, chúng ta đi mua luôn cả cô nhi viện đó."

Loading...