Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bị Đẩy Xuống Giếng Sâu Ta Bỗng Nhiên Ngộ Ra - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-26 18:23:46
Lượt xem: 2,410

Mặt trời hoàn toàn khuất bóng, màn đêm buông xuống.

 

Đám người kia cuối cùng cũng rời đi, phu quân đến phòng ta, đập phá tất cả những gì nhìn thấy.

 

Không ai dám tiến lên ngăn cản.

 

Nhưng càng không ai ngăn cản, càng khiến cho sự tức giận của hắn trở nên bất lực.

 

"Có phải nàng chê ta vô dụng?"

 

"Là thời thế này ép ta!" Đập phá mệt mỏi, hắn ngã người xuống chiếc ghế gỗ đàn hương, "Không phải lỗi của ta."

 

Ta ngồi bên giường, lạnh lùng nói: "Ngài đây là đang bán nước."

 

"Nước nào? Đã bị bọn người trong cung bán hết rồi!"

 

Hắn kích động, bước từng bước về phía ta.

 

"Người không vì mình, trời tru đất diệt. Ta chỉ là tìm cho mình một con đường sống mà thôi. Nàng cho rằng chúng ta có thể thắng được người Tây Dương sao? Không thể nào đâu, người ta cái gì cũng giỏi hơn chúng ta. Chẳng lẽ muốn giống như những người cách mạng kia, liều mạng vì những điều viển vông sao?"

 

Hắn đột nhiên đưa tay ra, bóp chặt cổ ta.

 

"Nếu nàng có thể sớm bảo nhạc phụ gửi tiền đến, thì mọi chuyện đã không đến mức này."

 

Ta không thể nào cạy tay hắn ra, cảm giác ngạt thở khiến da đầu ta tê dại.

 

"Chúng ta không còn đường nào khác, đây là cách tốt nhất." Hắn nói.

 

"... Vẫn còn."

 

Ta cố gắng thốt ra từng chữ yếu ớt từ kẽ răng: "Ngài không còn đường nào khác, nhưng chúng ta nhất định còn hy vọng."

 

Qua đồng tử hoảng loạn giận dữ của hắn, ta nhìn thấy ánh mắt tỉnh táo kiên định của chính mình.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Hắn rất ghét ánh mắt này của ta.

 

"Nữ nhân như nàng thì hiểu cái gì!"

 

Hắn dùng hết sức lực, đây là thật sự muốn lấy mạng ta.

 

Ta giơ tay lên, đ.â.m con d.a.o găm vào tim hắn.

 

Hắn giật mình, bản năng cầu sinh khiến hắn buông tay ra.

 

Đâm lệch rồi.

 

Dù sao cũng là lần đầu tiên đ.â.m vào người thật, tay ta run rẩy không ngừng.

 

"Nàng!"

 

Hắn lùi về sau một bước, con d.a.o găm rơi xuống đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bi-day-xuong-gieng-sau-ta-bong-nhien-ngo-ra/chuong-12.html.]

Ta muốn nhặt lên, nhưng đã bị hắn nhanh tay hơn.

 

"... Liễu Tuế Vọng."

 

Hắn lẩm bẩm, nhìn ta với vẻ mặt khó tin: "Bảo sao... bảo sao nàng lại thay đổi nhiều như vậy... Rốt cuộc hắn hơn ta ở điểm nào?"

 

Hắn mặc kệ vết m.á.u loang lổ trên ngực, túm lấy cổ tay ta chất vấn.

 

"Hắn đã c h ế t, nàng có biết không? Bị trúng hai mươi bảy viên đạn, ngón tay đều gãy hết rồi mà vẫn không chịu buông súng, ngu ngốc đến vậy. Rõ ràng là công tử bột, chỉ cần an phận thủ thường là có thể sống một đời yên ổn, vậy mà lại đi theo cái gọi là cách mạng. Hắn muốn lật đổ ai chứ, chẳng phải là muốn lật đổ những người như ông nội hắn sao? Vậy cuối cùng thì sao? Chẳng phải vẫn thất bại thảm hại sao?"

 

Hắn càng nói sắc mặt càng tái nhợt, người hầu thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ lấy: "Mau đi gọi đại phu!"

 

Con d.a.o găm đã bị Hà Bắc Quy lấy đi.

 

Ta bị nhốt trong một căn phòng âm u lạnh lẽo ở một góc khuất trong phủ, ngay bên cạnh cái giếng kia.

 

Vú già vừa lau vết m.á.u cho ta, vừa xót xa rơi lệ.

 

"Tiểu thư," Bà ấy đã lâu rồi không gọi ta như vậy, "Thư trả lời của lão gia đã đến, nhưng bị thiếu gia giữ lại rồi."

 

"Cha nói gì?"

 

"Lão gia nói, tiểu thư người..."

 

Vú già không nỡ nói tiếp, chỉ lặng lẽ nhúng khăn vào chậu nước, m.á.u tươi loang lổ trong chậu.

 

"Lão gia nói, tiểu thư người là nước đổ đi rồi, sống là người nhà họ Hà, c h ế t là ma nhà họ Hà, không có chuyện ly hôn rồi quay về nhà mẹ đẻ."

 

Quả nhiên là lời cha có thể nói ra, thật ra trong lòng ta đã sớm đoán được bảy tám phần, cho nên mới chần chừ không ly hôn.

 

Ta là người không có nơi nào để đi.

 

Ngoài cửa sổ, cơn mưa đầu hạ rơi xuống mặt giếng.

 

Những người c h ế t dưới giếng sâu kia đều là những kẻ bất tuân nữ đức, trái với luân thường đạo lý, là kẻ đáng c h ế t.

 

"Tiểu thư đang cười gì vậy?" Vú già hỏi ta.

 

"Cuối cùng ta cũng trở thành người như vậy rồi." Ta nói, "Thật tốt."

 

Vú già không hiểu, chỉ nhìn bàn chân đang dần hồi phục của ta, nói: "Ta nghe lời tiểu thư, cũng không bó chân cho khuê nữ nhà ta."

 

"Nó bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"Mười ba."

 

Nhắc đến con gái, sắc mặt v.ú già trở nên dịu dàng.

 

"Cũng đã lâu rồi không gặp, cuộc sống vất vả, không gặp cũng tốt."

 

Ta hỏi han bà ấy về chuyện mùa màng, nói chuyện một lúc, ta thiếp đi.

 

Nửa đêm, ta bị tiếng ồn ào đánh thức.

Loading...