Bên Kia Cửa Sổ, Có Một Vụ G.i.ế.t Người - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:09:40
Lượt xem: 1,043

5.

 

Tống Hoàn bỏ đi, chúng tôi ra về trong không vui.

 

Vì chút sự cố này, tiến độ thường ngày của tôi đã bị gián đoạn, tôi đã không kịp ăn tối với người bạn ở đối diện.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Khi tôi nhìn thấy cô ấy bước ra từ cửa sổ lần nữa, phát hiện hiếm khi mới thấy cô ấy ăn diện cho bản thân.

 

Tôi liền biết ngay tối nay cô ấy định ra ngoài.

 

Đây chính là điều tôi muốn, mùi nước hoa của Tống Hoàn vẫn còn phảng phất trong phòng, hòa lẫn với những mùi khác, không dễ chịu chút nào, tôi cũng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Cô gái ấy ra ngoài lúc 9 giờ 17 phút.

 

Tôi liền lặng lẽ đi theo.

 

Nhưng vừa tới cổng tiểu khu, lại không thấy cô ấy đâu nữa.

 

Cứ vậy mà biến mất tăm.

 

Tôi cảm thấy thất vọng, tối nay là dịp tốt để tôi có thể tiến gần cô gái này hơn một chút.

 

Tôi thật sự rất muốn biết, nhân vật trong câu chuyện tiếp theo của tôi là người thế nào.

 

Đột nhiên, ý tưởng chợt lóe lên.

 

Tới khi tôi định thần lại thì đã đứng ở trước cửa nhà cô ấy rồi.

 

Cô gái đã ra ngoài, điều đó có nghĩa là, bây giờ trong nhà không có ai.

 

Muốn hiểu rõ một người, còn dịp nào tốt hơn lúc này nữa?

 

Tim tôi đập nhanh tới mức chính tôi cũng không phân biệt được đó là sự phấn khích hay là nỗi sợ hãi.

 

Lòng hiếu kỳ mãnh liệt đang thôi thúc tôi làm ra những chuyện điên rồ.

 

Cửa đóng rồi, làm sao mà vào?

 

Mắt tôi dừng trên tấm thảm trước cửa trông rất quen thuộc dưới chân, phía trên viết câu <Chào mừng> giống hệt như tấm thảm trước cửa nhà tôi.

 

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại quỳ xuống, nhấc tấm thảm lên, tôi thật sự tìm được chìa khóa để bên dưới.

 

Thói quen và sở thích của cô gái này rất giống tôi.

 

Có ai hiểu được cảm giác ấy không? Giống như tìm thấy được một phiên bản khác của mình ở trên thế giới này vậy.

 

Tôi cẩn thận dè dặt mở cửa, rồi cất chìa khóa vào chỗ cũ.

 

Sau khi vào phòng tôi không bật đèn, mà nhìn mọi thứ xung quanh qua ánh trăng.

 

Phong cách trang trí rất đơn giản, đồ đạc rất ít, nhìn thiếu sức sống, trên chiếc bàn trà nhỏ đặt cạnh sofa có một chậu cây xương rồng.

 

Chủ nhân ngôi nhà này cũng thích loại cây dễ trồng này giống như tôi, trong phòng bày biện không ít, giúp cho không gian có được chút sức sống.

 

Phòng khách được ngăn cách với ban công bằng cửa sổ sát đất, cách sắp xếp giống hệt như nhà tôi.

 

Có một giá vẽ đặt cạnh cửa sổ sát đất, mỗi tối khi tôi ngồi viết trước máy tính, thì cô ấy ngồi đây vẽ tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ben-kia-cua-so-co-mot-vu-giet-nguoi/chuong-4.html.]

 

Tôi đi qua, muốn nhìn xem bình thường cô ấy thích vẽ cái gì.

 

Đập vào mắt là bức tranh phác họa một người đàn ông với mái tóc ngắn, gương mặt đoan chính, đôi mắt sắc bén như chim ưng.

 

Tôi hít một ngụm khí lạnh, đó là La Tân!

 

Họ thật sự quen biết nhau.

 

Tôi nghĩ lại những gì tôi đã nhìn thấy qua cửa sổ đêm đó.

 

Nơi này có thể thật sự đã từng có người bị gi*t, nhận thức được điều này, cả người tôi đều lạnh buốt.

 

Ngay lúc tôi chuẩn bị rời đi, ngoài cửa truyền tới âm thanh mở cửa.

 

Có người tới!

 

6

 

Trong lúc hoảng loạn, tôi trốn vào tủ giày để trống ở cạnh cửa ra vào.

 

Cánh cửa mở ra, cô ấy trở lại, theo sau còn có một người nữa.

 

"Không phải anh đã nói em không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của anh sao?"

 

Giọng của người đàn ông rất trầm, tôi nhận ra được là giọng của La Tân.

 

Người phụ nữ hỏi lại: "Anh với hắn, có gì khác nhau?"

 

"Sao có thể giống nhau được, anh là vì muốn bảo vệ em, còn hắn chỉ biết làm em tổn thương!"

 

Đối phương không có phản ứng, giọng điệu La Tân liền dịu xuống: "Tới thời cơ thích hợp, anh sẽ dẫn em đi."

 

"Em sẽ không đi với anh đâu."

 

Thời gian trầm mặc kéo dài, tôi cuộn người, không dám gây ra một chút cử động dù là nhỏ nhất, sợ sẽ gây ra tiếng động.

 

Bỗng "tạch" một tiếng.

 

Là tiếng bật lửa, có người đang hút thuốc. Nó gần tới mức tôi có thể ngửi được mùi khói thuốc.

 

Người phụ nữ đột nhiên nói: "Anh gi/ấu x/ác của hắn ở đâu?"

 

Tôi vội bịt chặt miệng, sợ bản thân sẽ vô tình hét lên, đêm đó đúng là tôi không hề nhìn nhầm.

"Em không cần biết." Đối phương tùy ý trả lời.

 

"Anh đi tự thú đi, rồi cũng sẽ có ngày cảnh sát phát hiện ra thôi."

 

"Anh chính là cảnh sát."

 

Giọng điệu của người đàn ông nghe khá bình thàn, không hề có chút hoảng sợ.

 

Cả hai đều không đề cập tới việc tôi đã gọi cảnh sát, điều này khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn.

 

Có lẽ vì thân phận là cảnh sát nên La Tân tự tin bản thân có thể che giấu được sự thật.

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...