Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bệ hạ, nương nương lại đang mơ tưởng đến người - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-23 11:28:52
Lượt xem: 697

Phải nói rằng, cuộc hôn nhân này thực sự làm ta thua thiệt hoàn toàn. 

 

Trước đây, mặc dù là một hoàng hậu không được ân sủng, không có con cái, nhưng ít nhất ta vẫn là hoàng hậu! Hậu cung vẫn có đầy những phi tần bầu bạn ăn uống, chơi đùa, và tưởng tượng về Ôn Thành Ngọc. 

 

Nhưng Ôn Thành Ngọc tàn nhẫn tước đi niềm vui cuối cùng của ta. 

 

Bây giờ, ta chỉ có thể ngồi không trong Phượng Nghi điện, trừng mắt nhìn đám cung nữ và thái giám. 

 

Thật tiếc là ta không phải con rùa và họ cũng không phải hạt đậu xanh, nhìn càng lâu càng thấy bực mình. 

 

Nhớ lại những ngày xưa, nhờ danh tiếng của cha mà có hàng loạt nam nhân vây quanh ta. Chứ không phải là hàng loạt thái giám! 

 

Nhìn vết chu sa trên tay, tôi cảm thấy cực kỳ buồn bã và quyết định nổi dậy! 

 

Vào một đêm đen gió lớn, ta đá tung cửa Tuyên Thất điện. "Ôn Thành Ngọc, hôm nay nếu ta không ngủ với ta tôi sẽ đổi họ theo tổ tiên của ngươi!" 

 

Ôn Thành Ngọc rất sốc. 

 

Tôi cũng rất sốc. 

 

Các đại thần... còn sốc hơn!

 

Trong mắt họ, con gái cưng của tể tướng, Hoàng hậu ta đây, là một mẫu nghi thiên hạ vốn mềm mỏng, thuần khiết, đoan trang, lại như một người điên nói những lời lẽ điên rồ, tóc tai bù xù, không còn chút phong thái nào. 

 

Nhìn những ánh mắt soi mói của họ, ta vẫn thấy khá ngại ngùng. 

 

Thật đáng tiếc, điện Tuyên Thất được xây quá tốt, không có kẽ hở nào cho ta chui vào. 

 

Dù sao thì tình hình cũng đã phát triển theo hướng không thể dự đoán được, ta quyết định làm tới cùng. 

 

Ta dựa vào khung cửa, dáng vẻ quyến rũ, phong tình vạn chủng: "Chưa đi sao? Muốn bản cung mời các ngươi? Hay là các ngươi muốn cùng Hoàng thượng trò chuyện đêm nay?" 

 

Ta nói bốn chữ "trò chuyện đêm nay" đầy ẩn ý, vài quan viên mặt mỏng nổi da gà đến tận cổ. 

 

Họ nhìn Ôn Thành Ngọc cầu cứu. Nhưng Ôn Thành Ngọc đã bước đến trước mặt tôi. "Hoàng Hậu biết cách chơi." 

 

Khi nói câu này, ta thấy trong đôi mắt lạnh lùng của hắn hiện lên chút ý cười. Nhưng chưa kịp nhìn rõ, chiếc áo ngoài màu vàng nhạt đã bao bọc lấy ta. "Còn chưa đi sao?" 

 

Sau khi tiếng bước chân lạo xạo biến mất, ta lại thấy ánh sáng. Hắn nhàn nhã dựa vào cột, phong thái ung dung: "Hoàng hậu thích chơi kích thích thật."

 

Ta cũng không giả vờ làm cao nữa, vì giả vờ với Ôn Thành Ngọc không có tác dụng. 

 

Ta trực tiếp quật ngã Ôn Thành Ngọc xuống đất. 

 

Ôn Thành Ngọc ngạc nhiên: "Trần Tô, nàng làm thật à?" 

 

"Đúng!" 

 

Ta không ngẩng đầu lên, lột áo của hắn: "Hoặc là Hoàng Thượng ban cho thiếp một người đàn ông, hoặc là chàng tự trao mình cho ta! Tôi không phải là một người phụ nữ biết giữ trinh tiết, cũng không yêu chàng, không cần phải sống như góa phụ vì chàng!" 

 

"Nàng không yêu ta?" 

 

Hắn lật ngược, ép ta xuống dưới: "Vậy nàng yêu ai?" 

 

"Khuôn mặt của chàng." Ôn Thành Ngọc im lặng, rõ ràng hắn không ngờ rằng có ngày mình lại thua chính khuôn mặt của mình. 

 

Hắn không phản kháng, ta càng hăng hái hơn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/be-ha-nuong-nuong-lai-dang-mo-tuong-den-nguoi/chuong-4.html.]

 

Sáu năm mong đợi cuối cùng cũng thành hiện thực, ta vui mừng khôn xiết! 

 

Nhưng rất nhanh, ta không cười nổi nữa. 

 

Ôn Thành Ngọc hiếm khi bật cười thành tiếng. "Sao không tiếp tục?" 

 

Mặt ta đen lại, Tống Nguyệt chưa nói cho ta biết bước tiếp theo sau khi lột áo là gì!

 

"Thôi được rồi," Ôn Thành Ngọc thở dài, mang chút nuông chiều: "Để ta." 

 

Hắn ôm ta vào lòng, đầu ngón tay trắng nõn, thon dài cởi dải áo của ta ra. 

 

Ánh mắt vốn lạnh lùng của Ôn Thành Ngọc giờ đã ngập tràn dục vọng, giọng nói khàn khàn: "Trần Tô, sẽ rất đau đấy. Nhưng đây là do nàng tự chọn, dù màng có khóc ta cũng sẽ không dừng lại." 

 

Ta là ai cơ chứ?! Đã thèm khát thân thể của hắn suốt sáu năm, liệu ta có chịu thua hắn không?! 

 

Ta lập tức có động lực: "Nhanh lên nào, đừng rề rà như thái giám thế!" 

 

Mặt Ôn Thành Ngọc đen lại trong chớp mắt.

 

Sự thật chứng minh, hắn nói không sai. Ta đau đến mức nước mắt sắp trào ra, nhưng nhìn thấy nụ cười có chút thách thức của Ôn Thành Ngọc, ta lại cố nhịn không khóc. 

 

"Được chưa?" Giọng Ôn Thành Ngọc có chút yếu đi. 

 

Ta vốn cũng sắp ngất rồi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đẫm mồ hôi của hắn, miệng tôi lại không kiểm soát được mà buột ra lời châm chọc:

 

"Không chịu nổi rồi à?" và rồi, ta thực sự không chịu nổi. Lưng ta như sắp gãy. Lần đầu tiên trong đời tôi hoài nghi về cuộc sống. 

 

Ta muốn thân thể của hắn, nhưng hắn lại muốn mạng của ta?! 

 

Quả nhiên, đây đúng là một việc kinh doanh lỗ vốn! 

 

Trong cơn mơ màng, ta dường như nghe thấy giọng nói đầy tiếc nuối và đau lòng của hắn.

 

"Tô Tô, xin lỗi, hãy chờ ta thêm một chút." 

 

Khi tôi tỉnh dậy, Ôn Thành Ngọc đã đi thượng triều. Trước mặt ta, chỉ có một bát thuốc nóng hổi. 

 

"Hoàng thượng nói nương nương đã vất vả đêm qua, đặc biệt dặn dò nấu bát thuốc bổ." 

 

Ta cúi mắt xuống, chạm vào vết m.á.u nâu nhạt trên giường, những kỷ niệm đêm qua thân thiết ta vẫn nhớ như in. 

 

Thật sự là, vợ chồng thân thiết nhất nhưng cũng xa lạ nhất! 

 

Bát thuốc ta không cần kiểm tra bã thuốc, chỉ cần ngửi mùi là đã biết đáp án - thuốc tránh thai. 

 

Tôi chẳng có gì để oán giận, ta vốn chỉ yêu thân thể của Ôn Thành Ngọc, không hề nghĩ đến việc sinh con cho hắn. 

 

"Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng."

Trà Sữa Tiên Sinh

 

Ta uống một hơi cạn sạch. Phải nói, khá giải khát đấy!

 

"Lấy thêm một bát nữa!" 

 

Ta khát khô cả cổ, hỏi người hầu xin thêm một bát nữa.

 

Loading...