Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bé cưng, em là đóa hồng của chúng tôi - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 14:03:31
Lượt xem: 241

Tôi không có chìa khóa biệt thự, đôi lúc người giúp việc trong nhà sẽ cố tình không mở cửa cho tôi để trút giận cho Vân Lưu Mộng, tôi phải mất rất lâu mới tìm được cách vào biệt thự. Tường quá cao, tôi không thể trèo qua được.

Sau khi vào trong, tôi đứng ở một góc hẻo lánh của biệt thự, mở cửa sổ trèo vào. Đây là phòng của tôi.

Tôi bật đèn lên và nhìn về màn hình trong suốt trước mặt. Không biến mất à? Có lẽ vì quá đau khổ nên tôi đã sinh ra ảo giác rồi.

Tôi mở cửa, bước đến chiếc kệ cổ trong phòng khách, lấy một con Tỳ hưu vàng từ trong đó ra, bỏ vào cặp sách. Sau đó tôi lại từ từ bò qua lỗ chó ra ngoài.

03.

Biệt thự nhà họ Vân nằm ngay trung tâm sầm uất nhất của thành phố, biệt thự của những người giàu có đều nằm ở nơi tấc đất tấc vàng.

Không lâu sau khi rời đi, tôi tìm thấy một cửa tiệm mua bán vàng trái phép, tôi đã cho nấu chảy con Tỳ hưu vàng và bán với giá hai vạn. Thực ra tôi biết lão chủ tiệm cố tình báo sai trọng lượng khối vàng nhưng mấy cửa tiệm vàng hợp pháp khác không thu mua vàng không rõ nguồn gốc.

Với hai vạn tệ, tôi mua một chiếc bánh sinh nhật, ngồi bên đường và nhét từng miếng từng miếng vào miệng.

Bơ kem ngọt ngấy trượt xuống cổ họng khiến tôi hơi buồn nôn. Nhưng tôi vẫn máy móc ăn nó vì hôm nay cũng là sinh nhật của tôi. Vân Lưu Mộng có, tôi cũng sẽ có.

Cái màn hình trong suốt ngoan cố xuất hiện trước mắt tôi, tôi khó mà phớt lờ nó được.

[Ôi trời ơi, em gái, đừng ăn nữa]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

[Em gái, hãy tin tưởng bọn chị, bọn chị đều là những sinh viên đại học đơn thuần sẽ không hại em đâu]

[Em gái, xin em đừng ăn nữa. Cái hệ thống c..hết tiệt này sao không cho nạp tiền chứ, chị muốn tặng quà sinh nhật cho em gái]

[Sốt ruột thực sự, đau lòng c..hết mất…]

Tôi hiếm khi cảm thấy mê mang như bây giờ: “Mình bị tâm thần thật rồi à?”

Người trong màn hình thấy tôi cuối cùng cũng lên tiếng liền vội vàng bình luận nhanh hơn.

[Em không bị tâm thần! Đây là sự thật!]

[Tiểu thư yên tâm, tôi đã có kinh nghiệm đọc hơn 2000 quyển tiểu thuyết, tôi sẽ là siêu hệ thống của cô, giúp cô giải quyết tất cả mọi thứ]

Nhìn thấy những lời nói này, trái tim vốn c..hết lặng của tôi cảm thấy hơi xúc động một chút. Có lẽ tôi có thể thử tin tưởng những người này?

Tôi thử hỏi: “Bây giờ tôi nên làm gì?”

Màn hình hiện lên dày đặc chồng chéo.

[Chị nghĩ em nên tạm thời ổn định lại]

[Hay là chúng ta trực tiếp xong tới tiệc sinh nhật của ả Vân Lưu Mộng kia lật bàn, không cho ai vui vẻ hết]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/be-cung-em-la-doa-hong-cua-chung-toi/2.html.]

[Hay em giả điên đ.â.m một nhát chế…t Vân Lưu Mộng đi]

Tôi vô cảm nhìn đi nơi khác, không có một ý kiến có ích nào.

Tôi tự coi thường chính mình vì đã muốn tin vào mấy lời trên màn hình. Tôi xem như đã biết những ý tưởng trên màn hình đều là ngu ngốc. Dù sao vẫn chỉ có một mình tôi đối mặt với đám người Vân Lưu Mộng, không có gì khác biệt. Tôi biết ngay, trên thế giới này người duy nhất tôi có thể tin tưởng được chỉ có thể là chính mình.

Về đến nhà thì đêm đã khuya, trong phòng khách ấm áp của biệt thự, Vân Lưu Mộng đang vừa mỉm cười ngọt ngào vừa mở những món quà đang được bày kín trên thảm.

Tôi bẩn thỉu đứng ở cửa, trên người dính toàn bùn đất khi chui qua lỗ chó.

Cha mẹ vừa nhìn thấy tôi thì nụ cười hiền từ yêu thương cứng đờ trên mặt. Nhất là cha, như có lửa đốt mông, đứng phắt dậy, vẻ mặt ghê tởm mắng tôi: “Mày còn học được thói trộm cắp cơ đấy? Trong phòng khách có camera tao đã sớm nhìn thấy mày trộm đi Tỳ hưu vàng”.

“Nếu không phải Mộng Mộng khuyên ngăn tao thì hôm nay tao nhất định sẽ đánh c..hết mày”.

Tôi vô cảm nhìn ông ta: “Vậy ông cứ đánh c..hết tôi đi.”

Cha giận tím mặt, cầm chiếc gạt tàn trước mặt ném vào tôi, tôi cũng không thèm tránh mà cứ để chiếc gạt tàn bằng thủy tinh đập mạnh vào đầu, đau đớn cùng choáng váng ập đến.

Qua lớp m.á.u chảy xuống, tôi nhìn thấy mẹ ôm Vân Lưu Mộng vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi cô ta.

Vân Lưu Mộng khuyên ngăn cha: “Ba à, đừng tức giận nữa. Có lẽ chị đang gặp vấn đề khó khăn gì đó, chắc chắn chị ấy không cố ý như thế đâu”.

Tôi lau m.á.u trên mặt, mỉa mai nói: “Đừng giả vờ tốt bụng nữa, nếu ba người đã là người một nhà, vì sao còn phải tìm tôi trở về làm gì?”

Cha là một người bảo thủ, cứng đầu nên sẽ không bao giờ nhận mình sai, mà với mẹ thì tôi như một sai lầm mà bà ta không bao giờ muốn đối mặt nên sẽ càng đối xử tốt với Vân Lưu Mộng hơn.

Họ từ lâu đã quen dùng thái độ trịch thượng để che đậy lương tâm cắn rứt của mình: “Nếu biết mày là loại người như vậy thì tao đã để mày tự sinh tự diệt rồi”

Tôi có chút buồn cười: “Tôi là cái loại gì? Ông bà là người sinh ra tôi lại là cái loại gì thế?”

Máu chảy từ trên đầu tôi nhiều đến mức tôi sắp ngất rồi.

Trước khi ngất đi, tôi nhìn thấy trên màn hình có dòng chữ: [Đừng tranh cãi nữa! Nếu làm như vậy, em sẽ gặp bất lợi!]

[Nhanh, nhanh, giả vờ ngất đi]

[Bọn chị đã có ý tưởng rồi, lần này không phải ý tưởng tồi đâu]

[Em ấy nhìn thấy rồi! Em ấy đã lắng nghe chúng ta]

[Chúng ta phối hợp rất ăn ý!]

[Nice! Với sự ăn ý này, chúng ta nhất định sẽ nắm gọn tập đoàn Vân thị trong tay]

Tôi mơ hồ nghĩ, mấy người còn không nhận ra được là tôi ngất thật hay giả vờ, lấy đâu ra tự tin đòi giúp tôi đánh bại cái vận mệnh c..hết tiệt này vậy.

Loading...