Bé cưng, em là đóa hồng của chúng tôi - 10 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:29:49
Lượt xem: 154

Tôi thờ ơ nhìn vở kịch được đảo ngược này, Vân Lưu Mộng điên cuồng hét vào mặt tôi: “Dựa vào cái gì mà mày coi tao như trò cười, Cố Bàn Nhi, tao nói cho mày biết, mày sẽ không c..hết tử tế được đâu, hahahahahahaha, bọn họ có thể vứt bỏ tao thì cũng có thể vứt bỏ mày khi mày không còn giá trị lợi dụng nữa, người tiếp theo bị vứt bỏ sẽ là mày, cứ chờ xem!”

Tôi cụp mắt xuống và không nói gì. Cha mẹ đã nhảy ra nói thay tôi: “Đồ điên. Mày đúng là đứa vô ơn. Mau đuổi nó đi, nhanh lên”

Cha mẹ cẩn thận nhìn tôi: “Kỳ An, con đừng nghe nó nói bậy, ba mẹ luôn yêu con nhất!”

Tôi cười nói: “Vâng!”

Các chị ấy nói đúng, khi tôi nắm trong tay quyền lực và địa vị thì tôi sẽ có tất cả, cha mẹ tôi tự nhiên sẽ trở thành bậc cha mẹ hiền từ.

Chỉ cần Vân thị còn nằm trong tay tôi thì những gì Vân Lưu Mộng nói sẽ không bao giờ xảy ra, dù sao bọn họ còn chờ tôi cung cấp chi phí sinh hoạt mà.

Với sự giúp đỡ của gia chủ nhà họ Phó, tôi đã tiếp quản Vân thị từ cha, tôi đã bí mật mua lại số cổ phần rải rác từ các cổ đông nhỏ và dùng Phó thị như một chiêu trò để lôi kéo một cổ đông lâu đời của nhà họ Vân về phe mình.

Tại lễ bàn giao, cha nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa chán ghét lại vừa hài lòng. Và cùng ngày hôm đó, tôi đã bán Vân thị cho Phó thị. Niềm vui trong mắt cha biến thành ánh mắt tuyệt vọng muốn g..iết tôi. Tôi đã bán Vân thị, công ty mà ông ta đã vất vả cả đời để kinh doanh cho người khác chỉ trong nháy mắt.

Tôi đứng trước mặt ống ta và nói rằng: “Tôi chưa bao giờ bị mất trí nhớ cả.”

Cha tôi run rẩy chỉ vào tôi: “Sớm, sớm biết như thế này tao để mày chế..t rục trong núi rồi.”

Sự hận thù và những lời ác độc của cha mẹ không thể làm tổn thương tôi được nữa, tôi không còn là cô gái nhỏ luôn khao khát sự yêu thương của cha mẹ năm năm về trước.

Tôi mỉm cười và nói: “Đã quá muộn rồi!”

Tôi chỉ mang một chiếc vali đi ra nước ngoài, rồi dùng số tiền bán Vân thị để b.ắ.n một trận pháo hoa hoành tráng ở Tháp Eiffel cho các chị em trong màn hình của mình.

Chúng tôi cùng nhau nhìn ngắm bầu trời đêm. Họ cười đùa: [Cám ơn tiểu thư, một kẻ đáng thương như tôi mà lại có người dành tặng cho một màn b.ắ.n pháo hoa ngay tại Tháp Eiffel. Phim thần tượng còn không sánh bằng]

[Kể từ bây giờ tôi sẽ cùng tiểu thư đi lăn lộn giang hồ]

[Sau này nhất định phải hạnh phúc nhé]

Nước mắt tôi vô thức rơi xuống, năm năm nay tôi đã sớm coi các chị ấy như người nhà, thế nhưng không có bữa tiệc nào mà không tàn, họ cũng có cuộc sống riêng của mình.

Sau màn pháo hoa này, họ sẽ rời đi, cả hai bên đều biết điều đó.

Dưới sự dạy dỗ và chứng kiến của họ, tôi đã thay đổi từ một cô gái nhỏ âm u, quái gở, quê mùa trở thành con người rạng rỡ và xuất sắc như ngày hôm nay.

Các chị ấy nói đúng, tôi là đóa hồng được các chị ấy đã tự tay nuôi dưỡng.

Nếu trước khi gặp họ, tôi đối với thế giới này chỉ có ác ý cùng tuyệt vọng thì sau khi gặp họ, tôi bắt đầu biết trân trọng từng khoảnh khắc thú vị và ấm áp của thế giới này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/be-cung-em-la-doa-hong-cua-chung-toi/10-end.html.]

Từ lâu tôi đã còn không còn khao khát được yêu thương nữa, bởi các chị ấy đã dành tặng cho tôi sự yêu thương tuyệt vời nhất.

Các chị ở một thế giới khác, em chẳng có gì để cho các chị nhưng em sẽ cố gắng sống thật tốt trong suốt quãng đời còn lại, em sẽ giúp đỡ những cô gái giống như em, hướng họ trở thành người dũng cảm luôn tiến về phía trước, cố gắng đối mặt với những bất công của thế giới này.

Trên đời còn tồn tại một tình yêu thương khác, không liên quan gì đến lợi ích tiền tài, cùng chung giới tính, cùng trải qua những hoàn cảnh giống nhau nên chúng tôi giúp đỡ, nương tựa vào nhau.

Tôi cũng sẽ trở thành một phiên bản khác của các chị và truyền lại tất cả những điều này.

Tôi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Các chị của em, nhất định cũng phải hạnh phúc nhé”.

(--END--)

-----

Một năm trước, nàng từ trên biển đi theo hắn tới Đoạn phủ, hắn nói sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, đảo mắt lại cưới biểu muội của hắn.

Nàng không nói hai lời, cầm roi ngựa, xông vào hỉ đường, viết hưu thư ném vào người kẻ phụ lòng kia.

“Đoạn Cừ, ngươi nhớ cho kỹ, là ta bỏ ngươi, không phải ngươi bỏ ta!”

(1)

Lúc Đoạn Cừ cưới biểu muội, Tức Ninh Nguyệt đang ngồi trong phòng thay y phục.

Bên tai là tiếng chiêng trống pháo vui mừng, giống như một năm trước nàng gả vào Đoạn gia, nhưng so với nàng khi đó náo nhiệt hơn gấp trăm lần.

Dù sao, ở trong mắt mọi người, biểu muội của Đoạn Cừ như hoa như ngọc so với nữ tặc trên biển Đông Xích như nàng đương nhiên khác biệt, đãi ngộ khác biệt một trời một vực cũng nằm trong dự liệu.

Buồn cười là một năm trước lúc mới vào cửa nàng còn quá ngông cuồng, ở trên biển Đông Xích dẫn đầu một đám huynh đệ, làm bá chủ quen rồi, nhất thời gặp phải lạnh nhạt còn không nhịn được, kéo ống tay áo Đoạn Cừ hỏi:

“Không phải là Trung Nguyên có tập tục náo động phòng sao? Vì sao nhà chúng ta lại vắng ngắt?”

Khi đó nàng đã dùng từ “nhà chúng ta”, lại không biết, trên dưới Đoạn gia bao gồm cả lão thái quân, lén lút dùng ánh mắt gì để đánh giá nàng, chớ đừng nói đến việc là đối đãi nàng như người trong nhà.

Sau khi thành thân không lâu, nàng đi thỉnh an lão thái quân, cố ý mang theo hải sản mà các huynh đệ đưa đến cho nàng, lại nhớ kỹ lời dặn dò của Đoạn Cừ, mở miệng gọi: “Nãi nãi” (nãi nãi).

Có lẽ giọng nói như sấm sét của nàng đã doạ sợ lão thái quân, cho đến khi được mời ra cửa, nàng cũng không thấy lão thái quân trả lời nàng tiếng nào, chứ đừng nói là có một khuôn mặt tươi cười.

Cái bao kia nàng chọn lựa kỹ càng, cẩn thận gói kỹ hải sản, ngày hôm sau đã nhìn thấy trên xe rác trong phủ vận chuyển ra ngoài.

Nàng không ngại bẩn vớt ra, đau lòng đi tìm lão thái quân, lão thái quân lại đóng cửa không thấy, cuối cùng biểu tiểu thư (em họ) Cầm Trinh ra khỏi phòng, mặc bộ váy lụa, nhỏ giọng nói với nàng:

“Biểu tẩu, nãi nãi ăn chay niệm Phật, không thể đụng vào những thứ này, người nói... sau này tẩu cũng ít g..iết người một chút, chớ tạo nghiệp nghiệt...”

Đón đọc NỮ CƯỚP BIỂN (đã full tại Monkeyd)

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...